Không ai dám hỏi gì, vì trên cổ tay cô ấy có đầy những vết sẹo sâu, có thể hình dung được cô đã dùng rất nhiều sức lực để làm tổn thương chính mình.
Dạo gần đây, Hứa Thanh Yến luôn cau mày.
Anh ấy luôn nhìn cô ấy với ánh mắt đầy thương xót và đau khổ. Điều đó khiến tôi cũng thấy lo lắng theo.
Dù không có quan hệ m.á.u mủ, nhưng họ đã xem nhau như ruột thịt.
Đó là điều cả hai người họ đã nói với tôi.
Thậm chí, tôi và Hứa Thanh Yến đến với nhau cũng là nhờ Hứa Nguyện mai mối, nên tôi chưa bao giờ nghi ngờ gì.
Hứa Thanh Yến từng nói với tôi rằng anh đã coi Hứa Nguyện như em ruột, và tôi cũng coi cô ấy như em gái mình.
Cô ấy mang theo đầy vết thương trở về, tôi đã giúp cô ấy liên hệ với bác sĩ giỏi nhất mà tôi có thể tìm được để điều trị sẹo.
Nhưng khi tôi cẩn thận đưa tài liệu cho cô ấy, cô bỗng mất kiểm soát.
"Có phải rất xấu xí không?"
Cô ấy thất thần nói.
Tôi hoảng hốt đưa tay ra định ôm cô ấy để an ủi.
Nhưng cô đột ngột kéo áo dài tay của tôi lên, bóp chặt cánh tay tôi và nói: "Cầm Nhược Vi, chị đang giả bộ cái gì? Trời nóng như vậy mà chị còn mặc áo dài tay, muốn che giấu điều gì sao? Chị chỉ muốn xem tôi trông thảm hại thế nào phải không? Giờ thì chị hài lòng rồi chứ?"
Móng tay của cô ấy sắc và cứng, cào vào da thịt tôi, khiến tôi đau nhói.
Tôi cố gắng chịu đựng, tiếp tục cố gắng giải thích và trấn an cô ấy:
"Hứa Nguyện, không phải vậy đâu, chị chỉ thích mặc áo dài tay thôi, vết sẹo có thể được bác sĩ chữa khỏi, chị đã tìm hiểu rất kỹ rồi..."
Cô ấy đẩy tôi mạnh một cái, làm đổ ấm trà mới pha trên bàn, nước nóng đổ xuống đất.
Tiếng đổ vỡ vang lên, khiến Hứa Thanh Yến đang làm việc trong phòng sách chạy nhanh ra.
Tôi bị sự mất kiểm soát của Hứa Nguyện làm cho bối rối.
Nước trà nóng hắt vào chân tôi qua lớp quần, làm da tôi nóng rát như bị kim châm.
Nhưng ngẩng đầu lên, tôi lại thấy Hứa Thanh Yến nhẹ nhàng giữ lấy cánh tay của Hứa Nguyện, lo lắng nhìn vào vết bỏng đỏ trên tay cô ấy.
Tôi bỗng cảm thấy mất mát.
Rồi đột nhiên, Hứa Thanh Yến hét lên: "Còn đứng đó làm gì? Lấy thuốc trị bỏng đi!"
Đối diện với ánh mắt trách móc của anh, tôi nghẹn ngào, nhưng nghĩ đến việc Hứa Nguyện đang bệnh, tôi không muốn làm phiền Hứa Thanh Yến thêm nữa.
Tôi đành nuốt nước mắt, nhịn cơn đau rát ở chân, vội vàng đi lấy thuốc trị bỏng cho anh.
Suốt quá trình đó, anh không hề liếc nhìn tôi một lần.
Tôi cảm thấy không thể ở lại thêm nữa.
Tôi lấy áo khoác rồi ra ngoài.
Tôi muốn về nhà, nhưng lại sợ mẹ sẽ lo lắng, vì chúng tôi mới kết hôn được hơn một năm.
Mẹ từng nói rằng Hứa Thanh Yến quá lạnh lùng, có thể không phải là người chồng lý tưởng.
Tôi đã kể với mẹ nhiều câu chuyện về việc anh theo đuổi tôi khi còn học đại học để thuyết phục bà đồng ý cho chúng tôi kết hôn.
Vết bỏng ở chân càng lúc càng đau.