05.
“Nếu như không thích, chia tay sớm một chút.”
Đến dưới lầu, tên phản đồ Mạnh Văn Thính nhanh chân xuống xe.
Tôi định theo sát phía sau, bất ngờ bị Mạnh Văn Thận chặn lại.
Đôi con ngươi màu đen của anh ấy nặng nề, không rõ vui buồn.
Tôi có chút vui vẻ, cười nói: “Anh ơi, lần này em nghiêm túc lắm.”
Ánh mắt anh ấy trở nên hung ác, gần như là ngay lập tức, nắm chặt cằm tôi.
Ép tôi nhìn anh ấy.
“Em gọi tôi là gì?”
Tôi bị dọa sợ, nhất thời quên cả nói chuyện.
“A Hứa, em gọi tôi là gì?”
Gọi là anh trai.
Từ mười lăm tới hai tư tuổi, suốt chín năm, tôi thấy buồn cười vì sự kiên trì của bản thân, không muốn người đó làm anh.
Chúng ta không thể nào.
Anh ấy nói.
Nhưng tôi không muốn làm người xa lạ với anh ấy, thế nên quay lại quan hệ anh em kia vẫn tốt nhất.
Ngón tay anh ấy vân vê cằm tôi, có hơi ngứa.
Tôi ngửa đầu ra sau.
“Anh ơi.”
Anh ấy dùng thêm sức, tay kia giữ ót tôi kéo sát lại gần.
Chỉ với khoảng cách đó, có thể cảm nhận rõ hơi thở của nhau.
Tôi mở to mắt, “Đau….”
Anh ấy lo lắng____
Trong nháy mắt đó, đã thả tôi ra.
Giống như người vừa mới khống chế tôi không phải là anh ấy, Mạnh Văn Thận lại bày ra dáng vẻ “người lớn”.
“Xin lỗi em, lâu rồi không nghe em gọi anh, làm anh có hơi kích động.”
Tôi tỏ vẻ đã hiểu, người dây dưa với mình nhiều năm cuối cùng cũng chịu buông, nếu đổi lại là mình, tôi cũng kích động.
Có điều là, cách bộc lộ sự kích động có thể thay đổi đi chút không?
Tránh dọa sợ người khác.
06.
Sau ngày hôm đó, Mạnh Văn Thận cũng mất tăm.
Ở nhà không gặp được.
Đến công ty cũng chẳng thấy đâu.
Trong lòng tôi khó nói rõ là cảm giác gì.
Có vài phần thoải mái, nhưng cũng có vài phần buồn bã mất mát.
Không nghĩ tới tình cảm nhiều năm như thế, lại có thể chấm dứt qua loa đến vậy.
Không thể nói rõ ràng.
Tôi còn tưởng đó là một mối tình yêu thầm long trọng, nhưng trong mắt anh ấy, có lẽ là tôi đã gây thêm phiền phức mà thôi.
Tình yêu của tôi hèn mọn.
Trước đây, chỉ cần anh ấy đứng trước mặt, tôi có thể không chút kiêng dè, đi theo sau lưng, nói thích, muốn hẹn hò cùng anh ấy.
Nhưng bây giờ, tôi dọn đồ, bất đắc dĩ thở dài, nên bắt đầu một cuộc sống mới rồi.
Tôi gọi điện cho Mạnh Văn Thính: “Thính Thính, đồ của tớ dọn xong cả rồi, hai ngày nữa bố mẹ tớ về, tớ phải về nhà đây.”
Có nhiều chuyện không theo lẽ thường.
Bố mẹ tôi cãi nhau ầm ĩ mấy chục năm, bây giờ lại muốn tái hôn.
Bên kia đầu dây truyền đến âm thanh phản đối: “A Hứa! Đừng mà! anh tớ về sẽ giết tớ mất!”
“Hử! Về! Anh ấy đi đâu rồi?”
“Đi Bắc Kinh á, hình như là đi ba tháng, anh ấy chưa nói với cậu sao.”
Chưa nói.
Nhưng như thế cũng tốt.
Không quan tâm việc Thính Thính giữ mình lại, tôi cúp máy, chuẩn bị tắt màn hình.
Tôi thấy Diệp Hiên gửi tin nhắn cho mình, anh hỏi tôi đang làm gì.
“Em chuẩn bị dọn nhà.”
Diệp Hiên gửi lại một cái sticker gật đầu đáng yêu.
Tôi không trả lời lại, đến khi dọn dẹp cũng xem như tương đối rồi, tôi bèn đặt Lalamove*.
Lalamove là dịch vụ vận chuyển giao hàng đồ á.
Lúc này, chuông cửa vang lên.
Tôi nghi ngờ, Lalamove nhanh như thế à?
Mở cửa ra, một bên là gương mặt buồn rười rượi của Thính Thính, một bên là gương mặt hồ hởi của Diệp Hiên.
Tôi: “Cậu còn ấn chuông làm gì, sao không trực tiếp mở cửa vào nhà?”
Văn Thính đáng thương nhìn tôi, run rẩy đưa ngón trỏ lên: “Lúc cậu gọi điện thoại, tớ đang làm thí nghiệm, không cẩn thận cắt đứt tay rồi, sau khi ra khỏi phòng thí nghiệm thì tình cờ gặp Diệp Hiên, tớ nói cậu muốn dọn nhà, cậu ấy một hai đòi theo tớ về, huhu…tay tớ đau quá.”
Sau khi giúp Văn Thính khử trùng, dán băng keo cá nhân xong, tôi nhìn Diệp Hiên.
“Hôm nay không có thời gian hẹn hò, anh về trước đi.”
Ánh mắt Diệp Hiên sáng long lanh: “Không hẹn hò, anh giúp em dọn nhà.”
Nói xong anh cùng với nhân viên vận chuyển bưng hành lý của tôi lên xe.
Văn Thính kéo tay tôi, “A Hứa, tớ hối hận khi để cậu với Diệp Hiên quen biết nhau rồi.”
Tôi vỗ vai cô ấy: “Cậu làm sao thế, bọn tớ rất tốt mà.”
Văn Thính buồn: “Hai người đã thành đôi rồi, anh hai tớ phải làm sao đây.”
Tôi im lặng không nói gì.
Diệp Hiên với Văn Thính là đàn anh đàn em cùng khoa, cùng chung giáo viên hướng dẫn.
Văn Thính là cô bé mít ướt, tôi hiểu rõ tính tình cô ấy, mấy năm qua cũng quen đóng vai chị dâu người ta.
À không, là đóng vai chị gái.
Cô ấy cũng có sự dựa dẫm tôi, thế nên tôi hay đến trường tìm cô ấy.
Tới lui thường xuyên, cũng dần quen mặt với Diệp Hiên.
Mới đầu anh khá ngượng ngùng, tôi chỉ nói có vài câu, lỗ tai anh đã đỏ ửng.
Sau này cũng chẳng biết lấy dũng khí từ đâu để tỏ tình với tôi nữa.
Nghĩ đến đó, tôi khó tránh bật cười.
Rút ra một tờ khăn giấy, đưa cho Diệp Hiên đang đi đến bên cạnh: “Anh nóng không, lau mồ hôi đi.”
Diệp Hiên nhìn tôi bằng ánh mắt cưng chiều: “Không sao cả.”
Văn Thính nhìn bọn tôi tình tứ, có chút há hốc mồm.
Cô ấy kéo tôi sang một bên: “A Hứa, cậu nghiêm túc đấy à?????”
“Không phải làm thế cho Mạnh Văn Thận ghen hả?”
Tôi búng một cái vào trán cô ấy, “chị đây không đem chuyện tình cảm ra giỡn.”
So với việc vừa gặp đã yêu, tôi tin vào việc lâu ngày sinh tình hơn.
Nếu Diệp Hiên không có những điều tôi ghét, tôi tin đoạn tình cảm ngày của mình sẽ viên mãn.
07.
Mạnh Văn Thận quay về vào tối hôm sinh nhật Văn Thính.
Bốn tháng không gặp.
Từ giữa hè đến cuối thu.
Anh ấy đẩy cửa bước vào, trên người mặc chiếc áo khoác đen, càng làm tăng vẻ lạnh lùng trên gương mặt.
“Anh! Sao anh về sớm thế, không phải bay chuyến ngày mai à!”
Văn Thính vui vẻ lên tiếng, hai ba bước chạy đến trước cửa, chào đón anh ấy bằng một cái ôm.
Mạnh Văn Thận nhìn quanh một vòng, hôm nay là sinh nhật Văn Thính, các bạn học có quan hệ tốt đều nói muốn tổ chức tiệc cho cô ấy.
Sau khi bàn bạc, mọi người quyết định tổ chức một buổi tiệc nhỏ ở nhà.
Không ngờ, Mạnh Văn Thận lại về giờ này.
Bây giờ đã 10 giờ, trên mặt Mạnh Văn Thận cũng lộ rõ vẻ mỏi mệt.
Mọi người vừa rồi còn mãi mê chơi đùa, nhưng bây giờ lại bị anh ấy hấp dẫn.
Mấy tháng này, tôi không có chút tin tức nào của anh ấy.
Có hơi bất ngờ, dù gì trong lòng tôi, anh ấy lúc nào cũng tỏa sáng.
Hóa ra, anh ấy cũng có lúc mỏi mệt.
“Mọi người cứ tiếp tục đi.”
Giọng anh ấy trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như anh ấy của lúc bình thường, dịu dàng ổn trọng.
Nói rồi, anh ấy đưa đồ trong tay cho Văn Thính, “quà của em.”
Tôi nhìn lướt qua, có hai phần.
“Đàn anh! Bọn em chuẩn bị chơi trò chơi, anh tham gia cùng đi!”
“Đúng đó đàn anh, chơi cùng đi!”
Thậm chí tôi còn chưa kịp cản Diệp Hiên, anh đã trở thành phần tử cổ vũ hào hứng nhất.
Diệp Hiên cười tỏa nắng, “Đúng đó đàn anh, mọi người đều rất hâm mộ anh, tham gia cùng đi, cho bọn em thỏa mãn mong muốn được tiếp xúc gần với thần tượng đi ạ!”
Văn Thính cười híp mắt, khoác tay kéo Mạnh Văn Thận đi đến.
“Đúng đó, vừa hay anh cũng phải thư giãn chút đi.”
Mạnh Văn Thận không từ chối, thuận theo ý mọi người, ngồi xuống.
Bọn tôi ngồi thành một vòng tròn, chuẩn bị chơi cái trò xưa như trái đất, quay bình rượu chọn thật hay thách.
Tôi vốn ngồi giữa Văn Thính và Diệp Hiên.
Lúc này, không biết có phải cô ấy cố ý không, lại để Mạnh Văn Thận ngồi bên phải tôi, cô ấy ngồi bên phải Mạnh Văn Thận.
Mấy vòng đầu tôi khá may mắn, không bị quay trúng, còn cố ý chèn ép người khác.
Mọi người đều là bạn bè lâu năm, bầu không khí nhanh chóng trở nên vui vẻ hơn.
Sau đó, tôi có chút xui.
Miệng bình rượu lần đầu chĩa về phía tôi, tất cả mọi người đều hoan hô, cuối cùng cũng được báo thù.
Trong đầu tôi suy nghĩ, bây giờ cả ánh trăng sáng và nốt chu sa đều đang ngồi bên cạnh.
Không thể nói thật.
Thôi thì chọn thử thách đi.
“Bắt buộc chọn một người có mặt ở đây để hôn môi.”
Lúc Đào Đào đàn chị của Văn Thính vui vẻ đọc tờ giấy, tôi không thể bình tĩnh nổi.
Adrenalin tăng vọt, xấu hổ muốn chết.
“Wow, nhanh nào!”
“Được đó, mau cảm ơn bọn tớ đi!”
Diệp Hiên vui vẻ nghiêng đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt ranh mãnh.
Tôi cúi đầu, thầm biết chạy không thoát rồi, ai bảo vừa nãy tôi hành mọi người như thế.
Đúng là thiên đạo luân hồi, báo ứng đến ngay, tôi khóc.
Nhưng để tôi hôn Diệp Hiên ở trước mặt Mạnh Văn Thận, thật sự là tôi, có chút không làm được.
“A da! Đừng làm thế mà.”
Nghe Văn Thính giải vây giúp mình lòng tôi vô cùng cảm kích, ngẩng đầu nhìn cô ấy cười.
Nhưng không ngờ lại chạm phải một ánh mắt lạnh như băng, rõ ràng anh ấy đang cười, rõ ràng trong phòng rất ấm, nhưng tôi vẫn thấy lạnh.
Còn chưa kịp suy nghĩ tiếp.
Đầu nhẹ nhàng bị xoay qua chỗ khác, tiếp đến là mùi hương của Diệp Hiên, đôi môi mềm mại của anh áp đến.
Chạm nhẹ một cái như chuồn chuồn lướt nước.
“Thế này thôi, A Hứa nhà tôi bị ngại, để tôi chịu phạt thay em ấy vậy.”
Mọi người nhao nhao, nói bọn tôi lúc nào cũng rãi cơm chó.
Tôi thở dài một tiếng, không dám nhìn sang phải.
Tôi không biết, Văn Thính còn sợ hơn tôi nữa.
Dưới ánh đèn mờ, cô chủ Mạnh đáng thương nhìn thấy anh trai mình ngay lúc A Hứa bị hôn, tay đã nắm chặt thành quyền, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Văn Thính vô cùng sợ, sợ anh ấy không nhịn được mà lật bàn, sợ anh ấy ra tay đánh người.
Nói thật, đây là lần thứ hai cô ấy thấy anh trai mình thế này.
Bề ngoài nhìn bình tĩnh như mặt hồ, nhưng bên trong đã nổi sóng gió.
Lần thứ nhất, là khi cô ấy và A Hứa học lớp 11.
A Hứa rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt, sáng lấp lánh, rất có hồn.
Hôm đó sau khi tan học, cô ấy và A Hứa đi ra cổng trường, bị bọn lưu manh trước trường cản lại, chưa nói mấy câu đã muốn động tay động chân với A Hứa, cô ấy vô cùng sợ hãi, A Hứa bình tĩnh hơn.
Rất may A Hứa đã lén lút gửi tin nhắn thông báo cho anh cô ấy từ sớm, anh ấy cũng vừa lúc đến đón hai người.
Lúc Mạnh Văn Thận đến, áo của A Hứa đã bị kéo bung một ít, để lộ đầu vai mượt mà.
Mặt anh ấy không biết sắc túm chặt cổ áo của đám lưu manh, đánh cho bọn chúng đổ máu.
Trong lúc nhớ lại chuyện cũ, Văn Thính còn không khỏi đổ mồ hôi thay Diệp Hiên, tuy nói tính chất khác nhau, nhưng người đứng ngoài như cô sớm đã nhìn thấu tâm tư của anh trai mình.
Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường.
Nhưng thực tế là Mạnh Văn Văn Thính lo lắng thái quá.
Mạnh Văn Thận chỉ im lặng nghiêng mặt qua một bên, không biết đang nghĩ gì, cũng không biểu hiện gì, giống như mọi chuyện không hề liên quan gì anh ấy cả.
Sau tôi, Diệp Hiên vẫn luôn may mắn bất ngờ thua, thế là mọi người bắt đầu hóng chuyện: “Là ai tỏ tình trước?”
Diệp Hiên mỉm cười, trong mắt tràn ngập yêu thương nhìn tôi: “Đương nhiên là tớ rồi.”
“Quen nhau ở đâu?”
“Phòng thí nghiệm, vừa gặp đã yêu.”
“Lần đầu hôn môi là lúc nào?”
Trái tim tôi nhảy loạn lên, giữ chặt tay anh mong anh đừng nói.
Diệp Hiên lại chẳng hiểu ý tôi, anh quay lại nắm lấy tay tôi.
“Giáng sinh năm ngoái.”
“Hả.”
Văn Thính bị dọa sợ thốt lên.
Tôi hiểu được cảm giác của cô ấy, bởi vì giáng sinh năm ngoái, tôi từng bẹo má cô ấy, thề hẹn son sắt: “Bé cưng, từ mai hãy gọi tớ là chị dâu nhé.”
Tôi cúi đầu thật thấp, cố hết sức giảm bớt sự tồn tại của mình.
“Mọi người cứ tiếp tục đi, tôi hơi mệt, đi nghỉ ngơi trước.”
Giọng anh ấy không nhanh không chậm, trước khi đi, anh ấy muốn vỗ đầu tôi.
Bàn tay cứng đờ, cuối cùng là vỗ lên vai tôi.
“Các em cũng đừng chơi khuya quá, đi ngủ sớm một chút.”
Lòng tôi thắt lại, đau đớn.
08.
Cuộc vui kéo dài đến rạng sáng, ai nấy đều xiêu vẹo nghiêng ngả.
Trong nhà nhiều phòng trống, tôi và Văn Thính bố trí phòng cho mọi người nghỉ ngơi.
Mạnh Văn Thận ở đây, tôi có hơi mất tự nhiên, thế nên đã đề nghị Diệp Hiên cùng mình về nhà.
Cách một con phố, đi bộ hai phút là đến.
Văn Thính nhíu mày, khó chịu nhìn tôi, “sao phải mệt vậy, tùy cậu.”
Trong phòng khách rộng lớn, Diệp Hiên thấy bầu không khí sai sai, vội lên tiếng giải hòa: “Văn Thính nói đúng đấy, đã trễ rồi, bọn mình về lại đánh thức cô chú thì không hay đâu.”
Văn Thính hừ một tiếng, hậm hực đi về phòng.
Tôi bất đắc dĩ, sau khi sắp xếp xong chỗ ngủ cho Diệp Hiên, tôi xuống bếp nấu canh giải rượu.
Nhìn làn khói đang bốc lên, trong lòng tôi như thủng một lỗ, muộn phiền đi ra cửa hóng gió.
Tôi cứ thế ngẩn ra, bên cạnh xuất hiện thêm một người cũng chẳng biết.
Mạnh Văn Thận đã thay áo ngủ, anh ấy vừa tắm xong, tôi thấy mùi rượu trên người anh ấy cũng đã nhạt đi.
Anh ấy từ phía sau áp sát đến chỗ tôi, đầu gục xuống vai tôi.
Tôi cứng đờ.
“Đừng nhúc nhích.”
“Chỉ ôm một lúc thôi.”
Tôi nghe anh ấy nói, “Anh mệt.”
Trên vai tôi truyền đến giọng nói buồn buồn, “là anh không tốt, xin lỗi em.”
Năm ngoái, tôi đến công ty của Mạnh Văn Thận thực tập.
Anh ấy rất nỗ lực trong công việc, là người trẻ tuổi nhưng vô cùng tài giỏi trong miệng của giới truyền thông.
Tôi rất xót khi thấy anh ấy liều mạng như vậy.
Cứ loay hoay trong công việc chẳng biết ngày hay đêm.
Tôi cố hết sức mong có thể giúp đỡ anh ấy một chút, thêm một chút.
Lúc đó, quan hệ của chúng tôi cũng không đến mức căng thẳng như bây giờ.
Ngược lại, anh ấy rất cưng chiều tôi, đã nhiều lần để cho Văn Thính phải ganh tị.
Văn Thính nói, anh trai cô ấy bận bịu, cũng chỉ có tôi mới có thể làm anh ấy gác lại công việc trong tay, im lặng ăn bữa cơm.
Những hành động đối xử đặc biệt, thật sự làm tôi nghi ngờ, thật ra mối quan hệ của bọn tôi, chỉ còn một tấm màng mỏng chưa xuyên thủng mà thôi.
Tôi luôn nghĩ, trong lòng anh ấy tôi rất khác biệt.
Nhưng lần đó sau khi tôi vui vẻ đẩy cửa đi vào văn phòng anh ấy, mọi chuyện hoàn toàn thay đổi.
Mạnh Văn Thận tựa vào lưng ghế dựa, đôi lông mi chau lại, lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn.
Trợ lý mới tới thấy tôi bất ngờ xông vào, sợ tới mức bàn tay đang định cởi dây áo ngực cứng đờ.
Mà đôi mắt vốn đang nhìn chăm chú đến nửa thân trên trần trụi của cô ta, sau khi di chuyển sang tôi, lộ ra sự kinh hãi.
Trong lòng tôi mất mát, gương mặt tươi cười như bị tát vài cái.
Tôi buông tay nắm cửa, lý trí quay về, máu nóng chảy ngược, tôi chỉ muốn nhanh chóng biến mất.
Mạnh Văn Thận chạy đến, nắm lấy cổ tay tôi, dùng sức mạnh đến mức làm tôi đau đớn hít sâu một hơi.
“A Hứa…mọi chuyện không như em thấy đâu.”
Mạnh Văn Thận sốt ruột giải thích, giọng điệu run rẩy, “không phải người đàn ông nào ai đến cũng không từ chối, thích xem người ta cởi đồ đâu.”
Tôi khâm phục bản thân mình lúc này còn có thể cười, đưa tay chỉ về phía thang máy trong suốt.
“Anh còn không cho em đi em sẽ đâm đầu vào đây.”
“Anh mà đuổi theo, em sẽ chạy ra giữa đường lớn.”
“Bây giờ em không muốn nghe anh nói chuyện, cũng không muốn nhìn thấy anh, em muốn một mình yên tĩnh.”
“Thế nên, Mạnh Văn Thận, xin anh chừa cho em chút tôn nghiêm, đừng ép em."
Tôi nói xong mấy lời này, bàn tay của anh ấy cũng buông lỏng, tôi nhân cơ hội giãy giụa đi ra.
Ánh mắt anh ấy lo lắng nhìn tôi, đôi chân bước theo sau tôi: “Em…em đừng làm chuyện dại dột.”
“Về nhà trước được không?”
“Anh gọi cho Thính Thính đến đón em.”
Giọng nói của Mạnh Văn Thận đầy sợ hãi, rồi lại dịu giọng trấn an tôi.
Anh ấy muốn nắm tay tôi.
Tôi nhanh chóng lui về sau một bước, thật buồn nôn.
“Không đâu, chỉ cần anh đừng đi tìm em.”
Ngón tay ấn thang máy không ngừng run lên, tôi bực mình vì nó lên quá chậm, trực tiếp đi xuống bằng thang bộ.
Trước cửa công ty tôi mệt đến thở gấp, lại thấy Diệp Hiên xách theo một cái túi đứng đấy.
Anh vừa thấy tôi đã chạy vội đến: “Gọi điện em không nghe máy, sao lại khóc rồi?”
Nói rồi anh đưa tay muốn lau nước mắt cho tôi, nhưng tôi nghiêng đầu tránh đi.
“Không có gì, gió thổi vào mắt thôi.”
Theo Diệp Hiên lên xe, anh đưa túi đồ cho tôi.
“Bây giờ Văn Thính không đi được, đặc biệt dặn anh phải đem đến cho em.”
Tôi thẫn thờ nhận lấy, trong lòng cảm thấy nực cười, một tiếng trước tôi còn gọi điện cho Văn Thính, bảo cô ấy nhanh chóng đem túi quà đã cầm nhầm đến đây.
Quà đã đem đến, nhưng lại không biết xử lý thế nào.
Diệp Hiên lo lắng: “Nghĩ lễ mà, sao tâm trạng lại không vui, có cần anh đưa em đi dạo không.”
Tôi lảng tránh ánh mắt ân cần của anh, “Anh thích em bao nhiêu?”
Anh bắt đầu lúng túng, còn cả xấu hổ nữa.
“Rất, rất thích.”
“Thích đến mức không dám nghĩ đến em, không dám gặp em.”
“Rồi lại không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội nào để được gặp em.”
Giọng nói chân thành, làm người ta rung động.
Tôi chợt áp sát đến, ôm cổ anh, hôn môi.
Hẳn là anh đã đợi ở trước cửa rất lâu, cánh môi anh lạnh buốt.
Hơi thở mát lạnh sạch sẽ khiến tôi rơi nước mắt.
Đôi mắt Diệp Hiên thoáng mở to, sau mấy giây sững sờ, anh giữ gáy tôi, muốn làm nụ hôn càng thêm sâu.
Tôi bất ngờ nhận ra mình đang làm gì.
Đẩy anh ra, vùi đầu vào gối, tủi thân khóc lên thành tiếng.
Diệp Hiên càng luống cuống hơn, “Em đừng khóc mà.”
Tôi nói xin lỗi.
Diệp Hiên nói không sao, anh sẽ ở cạnh tôi.
Cũng ngay giây phút này, tôi quyết định buông bỏ chín năm lưu luyến si mê của mình.
Cho dù sau này, tôi biết rõ Mạnh Văn Thận không làm chuyện như vậy.
Thế nhưng, ngay giây phút trái tim tan vỡ, tôi thật sự không thể chịu được là thật, chính năm mập mờ cũng là thật.
Tôi mệt rồi.
09.
Đẩy tay đối phương ra, tôi múc cho Mạnh Văn Thận một chén canh giải rượu.
“Uống đi, anh sẽ thấy thoải mái hơn chút, Văn Thính nói anh vừa xong cuộc họp hai mấy tiếng đã vội quay về, không muốn sống nữa sao?”
Mạnh Văn Thận nhận lấy chén nước, mái tóc có vài sợi rủ xuống mí mắt, nhìn có vẻ trẻ con hơn, “A Hứa, chia tay đi, được không.”
Mạnh Văn Thận cúi thấp đầu, giọng nói nhỏ đến mức khiến tôi nghi ngờ anh ấy đang tự làu bàu một mình.
Tôi nghĩ mà buồn cười, mọi chuyện đã đến nước này rồi.
Tôi muốn nói rõ ràng.
“Mạnh Văn Thận, trong lòng anh, em là cái gì?”
“Thậm chí lúc anh nói mấy lời này, cũng chẳng dám nhìn thẳng mặt em.”
“Em yêu anh chín năm, anh biết rõ, nhưng anh đã làm gì? Lừa gạt em? Phớt lờ em? Bây giờ anh lại muốn em chia tay với anh ấy, anh dựa vào cái gì?”
Anh ấy ngẩng đầu, ánh sáng trong mắt bị nghiền nát, có giãy giụa, đau khổ, tôi cảm thấy khiếp sợ khi đối diện với một đôi mắt chất chứa nhiều tình cảm như thế.
“Không có, anh chưa từng lừa gạt em.”
Tôi cười khổ lên tiếng.
Anh ấy vẫn không hiểu.
Mạnh Văn Thận đối với tôi lãnh đạm, dừng lại ở mức tình cảm nam nữ.
Chỉ cần tôi thể hiện sự ái mộ với anh ấy như một người anh trai, anh ấy sẽ cưng tôi tận trời.
Thật ra, nếu không phải mấy năm gần đây, anh ấy chiều chuộng tôi ra mặt, thì tôi cũng không lún sâu vào bùn lầy như vậy.
“Lúc còn bé em đi theo sau lưng anh, anh chỉ nghĩ em nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện, đợi khi em lớn, hiểu rõ điều gì là….”
“Ban đêm dễ làm người ta không tỉnh táo lắm.”
Tôi ngắt ngang lời anh ấy.
“Được rồi anh đừng nói nữa, mau về phòng nghỉ ngơi đi.”
Nói xong câu này, tôi cố gắng kìm nén cảm giác chua xót trong lòng, lách qua người anh ấy, chuẩn bị về phòng.
Anh ấy lại bất ngờ đưa tay, giữ chặt cổ tay tôi.
“Anh sợ còn không nói, thì sẽ muộn mất.”
Tôi hất tay anh ấy ra.
“Đã muộn rồi, anh đừng nói anh yêu em hay gì đó cả, chẳng giúp ích được gì đâu, bây giờ em đang sống rất tốt.”
10.
Hôm trước tết âm lịch, tôi và Diệp Hiên ăn cơm tối xong, anh muốn đi tản bộ.
Anh nhỏ nhẹ bảo, muốn đưa tôi về gặp bố mẹ.
Tôi chưa chuẩn bị tâm lý, trong tay ôm ly trà sữa nóng, ngơ ngác nhìn anh.
Anh cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt sáng lấp lánh chất chứa tình cảm, giống như nắng ấm ngày đông.
Anh đưa tay, giúp tôi chỉnh lại khăn quàng cổ, nhẹ nhàng nói: “Sao thế, em sợ à?”
Tôi chớp mắt vài cái: “Em thấy hơi nhanh.”
Anh bất ngờ ôm chặt lấy tôi: “Anh không đợi thêm được nữa, A Hứa.”
Tôi không nói gì, đưa tay vỗ vỗ lưng anh.
Anh đứng thẳng người, đối diện với tôi, trong mắt là vẻ dịu dàng khó mà che giấu.
Lòng tôi có chút rung động.
“Anh vốn định, cho em nhiều thời gian hơn để suy nghĩ, nhưng anh lại sợ, sợ em lần nữa rung động với anh ta.”
Hóa ra anh cũng biết.
Tôi hơi nghiêng mặt đi, có cảm giác chột dạ không dám nhìn anh.
Sau khi nói rõ ràng mọi chuyện với Mạnh Văn Thận, cứ năm ba hôm anh ấy lại đến nhà tôi.
Đến còn thường xuyên hơn cả Diệp Hiên.
Tôi cũng hết cách, bố mẹ tôi nhìn Mạnh Văn Thận lớn lên, lại thấy Mạnh Văn Thận đã chăm sóc tôi mấy chục năm, sớm đã xem anh ấy như khách quý.
Nhất là mẹ tôi, gần đây còn tò mò hỏi có phải quan hệ của bọn tôi có tiến triển hay không, đầu tôi lắc như trống bỏi, nói mẹ đã gặp bạn trai tôi rồi nên đừng có nghĩ lung tung.
“A Hứa, thật ra người trong lòng em vẫn luôn là đàn anh Mạnh.”
Anh kéo tay tôi đi lên trước, giống như chỉ vô tình nhắc đến.
Tôi nhạy cảm phát hiện được sự lo lắng của anh.
“Em còn nhớ lần đầu anh tỏ tình em vào năm ngoái không?”
Tôi hé miệng, mỉm cười, tất nhiên là nhớ rõ.
Hôm đó, tôi nhớ lúc trưa Mạnh Văn Thận không ăn được bao nhiêu, đã xuống bếp nấu cháo kèm hai món thanh đạm cho anh ấy, xong xuôi thì bỏ vào hộp, chuẩn bị đưa đến công ty cho anh ấy.
Có lẽ vì hôm qua trời đổ tuyết, đi nửa đường thì xe tôi không may chết máy.
Đúng lúc, Diệp Hiên đi ngang, hỏi tôi muốn đi đâu, muốn đưa tôi đi.
Tôi cũng không từ chối, nhanh chóng lên xe.
Trên xe phát một bài nhạc nhẹ.
“ I say love it is a flower. And you it’s only seed.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT