Chương 54
Hạ Kiến Sơn giúp Lâm Hồi dán nốt chữ “Phúc” cuối cùng ở cổng. Lâm Hồi dạo quanh nhà một vòng, xác nhận những nơi nên dán đều dán hết rồi: Công việc bình thường anh dây dưa cả một ngày mới xong, dưới sự nỗ lực của chính mình, anh đã hoàn thành nó sau nửa ngày.
Bấy giờ đã đến giữa trưa, Lâm Hồi nhìn Hạ Kiến Sơn, hỏi: “Anh đói chưa, em dẫn anh đi ăn ké nhé?”
Trên phương diện nào đó, có thể nói Lâm Hồi lớn lên nhờ đồ ăn của mọi nhà. Thôn làng nhỏ, người dân đều thương bà nội Lâm Hồi vất vả, có thể giúp đỡ đều ra tay tương trợ. Mỗi lần bà bận rộn, suốt nửa tháng Lâm Hồi có thể ăn liên tục từ đầu thôn đến cuối thôn, thậm chí căn nhà này cũng là nhờ các cô, các chú xây dựng lên. Đây chính là lý do vì sao sau khi bà nội qua đời, Lâm Hồi vẫn kiên trì mỗi năm về mấy lần – dân số trong thôn ngày càng ít, người trẻ tuổi đều vào thành phố an cư lạc nghiệp, mà các cô, các chú nhìn anh lớn lên ngày càng già đi. Có lẽ đến một ngày, bọn họ sẽ giống bà nội, bỗng nhiên rời đi, thế thì trước lúc đó, Lâm Hồi sẽ cố gắng gặp mặt nhiều hơn một chút.
Hạ Kiến Sơn nhìn Lâm Hồi cười nói: “Thế thì hôm nay phải nhờ phúc của em rồi.”
Lâm Hồi dẫn Hạ Kiến Sơn đến nhà bác gái hàng xóm, tuy bác không hiểu ở đâu lòi ra một “đồng nghiệp Tiểu Sơn” nhưng vẫn tiếp đón nhiệt tình.
“Tiểu Sơn, công ty các cháu nghỉ sớm nhỉ? Nào, ăn nhiều một chút, rau nhà bác ngon lắm.” Bác gái vừa gắp thức ăn vừa đánh giá đồng nghiệp của Lâm Hồi: Có vẻ hơn Lâm Hồi mấy tuổi, lúc không nói chuyện thì rất nghiêm túc, trông như lãnh đạo.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play