Chương 14
Tính đến thời điểm hiện tại, nhân viên Vạn Trúc ai cũng biết Hạ Kiến Sơn nói là làm, hắn đã quyết định thì rất khó thay đổi, thông thường chỉ có trợ lý Lâm mới thuyết phục được sếp thay đổi ý kiến. Nhưng mấy hôm nay bọn họ nhận ra sếp Hạ lại đẩy trợ lý Lâm ra xa: Trong vòng một tuần, Triệu Hiểu Hiểu lên tầng mười hai đảm nhiệm vị trí thư ký của Lâm Hồi, ngồi ở chỗ vốn dành riêng cho Lâm Hồi, còn Lâm Hồi có phòng riêng – phòng bên cạnh trước là phòng pha trà được sửa sang lại cho Lâm Hồi.
Cả công ty bị hành động của Hạ Kiến Sơn làm cho không hiểu ra sao. Mấy năm trước mới xây dựng tòa nhà này, phòng hành chính đã đề xuất cho Lâm Hồi một phòng riêng nhưng cả hai đều nói không cần, như thế này sẽ tiện làm việc hơn. Ngay khi mọi người cho rằng cả hai sẽ dính chặt với nhau thì Hạ Kiến Sơn lại điều người, hơn nữa còn đẩy Lâm Hồi đi, rất khó khiến người ta không nghĩ nhiều. Ngay cả Annie gặp Lâm Hồi còn muốn nói lại thôi, rất khó chịu.
Lâm Hồi và Hạ Kiến Sơn bắt đầu rơi vào một bầu không khi vi diệu: Vừa xem như không có việc gì hết – vẫn đi làm, báo cáo và trao đổi công việc như bình thường; vừa như đã xảy ra chuyện gì đó không rõ ràng – thái độ của Lâm Hồi quá bình tĩnh, ngoài trao đổi công việc thì anh không nói thêm với Hạ Kiến Sơn một câu nào, hơn nữa cả quá trình tránh né đối mặt, nói xong là quay lưng về phòng mình.
Khác với vẻ lạnh lùng khi ở cùng Hạ Kiến Sơn, Lâm Hồi đối diện với Triệu Hiểu Hiểu lại như tắm gió xuân: Mỗi lần giao lưu với Triệu Hiểu Hiểu, anh luôn mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng, khi dạy bảo thì hay cổ vũ, rất có kiên nhẫn. Không đến hai ngày, Triệu Hiểu Hiểu đã bị Lâm Hồi chinh phục, gặp ai cũng bảo Lâm Hồi là thần tượng của mình. Cứ như vậy, dường như chỉ qua một đêm, Lâm Hồi đã học được cách thay đổi sắc mặt, sự khác biệt khi ở cạnh Hạ Kiến Sơn và Triệu Hiểu Hiểu luân phiên vô cùng tự nhiên.
Lâm Hồi nghĩ thầm, tới Vạn Trúc nhiều năm như thế, tưởng là đã luyện được bản lĩnh bình tĩnh trước mọi sóng gió, kết quả lần này hiện nguyên hình ngay – thì ra mình vẫn trẻ con thôi.
Lâm Hồi đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cảnh sắc nhìn thấy từ góc độ này không khác từ phòng Hạ Kiến Sơn là bao, nhưng cách một bức tường đã là hai thế giới. Anh quay đầu nhìn điện thoại trên bàn làm việc, góc trên bên phải dán một mảnh giấy nhỏ, trên đó là ba chữ số “822”. 822, đây là số điện thoại nội bộ của anh, từ khi tiến vào Vạn Trúc, anh đã được phân cho số này, dùng đến tận bây giờ. Chuông điện thoại thường xuyên vang lên, rất nhiều người tìm anh, nhưng hiếm khi là Hạ Kiến Sơn. Trước kia ở tòa nhà cũ, Hạ Kiến Sơn thích đi ra ngoài hoặc trở về ngang qua phòng anh giao nhiệm vụ, sau đó chuyển sang tòa nhà này, hai người dùng chung văn phòng, dù cách một cánh cửa thì Hạ Kiến Sơn vẫn thích cất cao giọng gọi: “Lâm Hồi…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play