5.
Tề Diễn lại thể hiện lòng trung thành, chờ sau khi hắc ảnh rời đi mới cẩn thận ra ngoài.
Thẩm Anh Anh nhìn về hướng hắn rời đi, trên mặt tái nhợt.
“Đại sư huynh, không ngờ hắn… cấu kết với yêu ma.”
Đột nhiên phát hiện đại sư huynh mình sùng bái mười năm là chó săn của ma tộc, còn yêu thích hắn như vậy, ta có thể hiểu được trong lòng của tiểu sư muội khổ sở đến mức nào.
“Sư muội…”
Hả? Muội ấy đâu rồi?
Ta đột nhiên trợn mắt, kéo Thẩm Anh Anh đang khí thế rào rạt cầm kiếm chạy đi:
“Muội làm gì thế?”
Thẩm Anh Anh đỏ mắt, ánh mắt lại kiên định, vẻ mặt nghiêm túc:
“Sư môn có lệnh, kẻ nào cấu kết với Ma tộc, phản bội sư môn đều phải giết, muội đi giết hắn.”
Ta bất đắc dĩ: “Muội đánh được hắn không?”
Thẩm Anh Anh sửng sốt một chút, lắc đầu:
Sau đó lại bĩu môi:
“Tỉ không phải cũng không đánh được sao?”
“Từ trước tới giờ, ta cùng hắn đều không phân cao thấp.”
Thẩm Anh Anh theo thói quen muốn phản đối, lại không biết nói gì.
Ta lạnh lùng nhìn về hướng Tề Diễn rời đi, nói: “Nếu đã phát hiện bọn họ cấu kết, hiện giờ bọn họ ở chỗ sáng, chúng ta ở trong tối, đương nhiên là phải lợi dụng Tề Diễn mới được. Tiểu sư muội, ta yêu cầu muội giúp đỡ.”
Thẩm Anh Anh ngơ ngác nhìn ta, đôi mắt chớp chớp:
“Vì sao lại chọn muội?”
Ta cười: “Bởi vì ta tin muội.”
Đêm hôm đó, ta nằm ở trên giường rất là vui mừng.
Tiểu sư muội quả nhiên là giống với đời trước, là một đứa trẻ thị phi rõ ràng, trời sinh lương thiện.
Lần này có nàng giúp đỡ, nhất định phải đùa chết Tề Diễn.
Trong đầu ta đang nghĩ đến một loạt kế hoạch, không nghĩ tới Thẩm Anh Anh ở bên kia đã trở mình 800 lần.
“Vì sao tỉ ấy chọn ta nhỉ?”
Thẩm Anh Anh nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu vẫn luôn là một câu nhắc đi nhắc lại ta tin tưởng muội ấy.
Sau đó kết hợp với sự kỳ lạ của ta mấy ngày nay.
Cuối cùng đưa ra một kết luận.
Ta để muội ấy tận mắt nhìn thấy Tề Diễn cấu kết với Ma tộc, lại hỏi han ân cần với muội ấy, là bởi vì muốn cho muội ấy hết hy vọng với Tề Diễn, sau đó theo ta!
“Sư tỉ không ngờ giấu kỹ như vậy!”
Thẩm Anh Anh đột nhiên che đầu lại.
“Xấu hổ chết đi được!”
“Không được, phải làm cho tỉ ấy biết khó mà lui!”