Sáng sớm hôm sau, mới 5 giờ mà Phó Lê đã tỉnh rồi. Chuyện đầu tiên cô làm sau khi tỉnh lại chính là tắt chế độ máy bay trên điện thoại, xếp tiết đầu tiên ngày hôm nay cho bé con nhà mình.

Sau khi xếp xong, cô nhìn cửa hàng tao-bao, phát hiện ông chủ đã gửi đề văn thứ ba cho mình, cô xem qua thì không thấy có vấn đề gì. Cô nằm nghiêng, chuẩn bị nghịch điện thoại một lúc, không đến giây cuối cùng thì đánh chết cũng không rời giường!

Phó Lê nhìn chằm chằm bé con đang ngủ trong phòng, bé con nhà cô lúc ngủ rất ngoan, cả người cuộn lại, giống một con tôm càng trắng*.

*Tôm càng trắng: thực ra nó là giống tôm hùm đất nhưng là con cái và có trứng nên nó có màu trắng, khó nuôi hơn con đực nên hiếm thấy.

Phó Lê nhìn một lát, phát hiện có chỗ không đúng lắm, sao bé con…lại giống như cả người đang run thế?

Hệ thống nhắc nhở: “Ký chủ, bé con vẫn dùng chăn đơn mùa hè, có thể là bé thấy lạnh đó.”

Phó Lê đột nhiên nhớ tới, hình như ngày hôm qua trời chuyển lạnh, mấy ngày nay có đợt không khí lạnh đến, cho nên tối qua nhà họ Phó không bật điều hòa, Phó Lê chỉ cảm thấy nhiệt độ vừa phải. Bé con ở trong phòng nhỏ không có điều hòa, chỉ có một cái quạt là hàng rẻ tiền cho nên chỉ quay lờ đờ, cho nên mùa hè cũng chỉ dùng có một cái chăn đơn mỏng.

Có thể là ngày hôm qua bé làm thêm về quá muộn, vội đi ngủ cho nên quên đổi chăn.

Phó Lê hơi ghét bỏ bé con nhà mình, rõ ràng là người thi đậu đại học B nhưng sao lại ngốc như vậy chứ?

Cô mở cửa hàng, mua cho bé con cái chăn điều hòa bình thường, giá cả cũng hợp lý, mất ba đồng vàng. Sau khi mua xong thì đắp lên giúp bé con, sau đó lại hơi không yên tâm, hỏi trong lòng: “Hệ thống, có thứ gì có thể phòng cho bé con không bị cảm lạnh hay không?”

“Ký chủ có thể mua ống tiêm tăng lực ở trang web cửa hàng đạo cụ nhó, 100 đồng vàng một ống. Ngoài ra nhắc nhớ hữu nghị ký chủ, thuốc thiên phú lần trước cô dùng đã đến hạn rồi.”

Đột nhiên Phó Lê phục hồi lại tinh thần, lúc này mới phát hiện lớp học bên kia hiển thị chương trình học của bé con còn 93 phút. Lúc trước sau khi lên lớp toàn đếm ngược từ hai mươi phút.

“Bình thường không có thuốc thiên phú không phải thời gian học của bé con là một tiếng à? Sao lại biến thành đếm ngược 93 phút rồi thế?” Phó Lê khó hiểu.

“Bây giờ cơ thể bé con rất yếu, năng lực học tập sẽ giảm xuống, cho nên việc học sẽ chậm lại.”

Phó Lê cắn răng: “Hệ thống, tôi nghi ngờ trò chơi của mấy người chính là bắt tôi nạp tiền!”

“Đúng vậy đó ký chủ.” Hệ thống hào phóng thừa nhận.

Phó Lê: “…” Số liệu không có thân thể, quả nhiên không biết xấu hổ!

Trước mắt Phó Lê chỉ có thể mua cho bé con một ống thuốc thiên phú, cho bé uống xong, sau đó lại mua một ống tiêm tăng lực.

Khi ống tiêm tăng lực tiêm vào, xuất hiện hình ảnh bé con cởϊ qυầи để tiêm. Lại lần nữa nhìn thấy dáng vẻ bé con nhà mình vùng vẫy tay chân, Phó Lê thấy đáng yêu, nói: “Hệ thống, mấy người không có chức năng dự báo thời tiết hả? Dự báo ngày hôm sau bao nhiêu độ, để tôi chuẩn bị quần áo kỹ càng cho bé con ấy!”

“Ký chủ, thời tiết được tham khảo từ dự báo thời tiết của thủ đô ở hiện thực nhó.”

Phó Lê kinh ngạc: “Hệ thống của mấy người hay như vậy á? Vận dụng linh hoạt như vậy?”

“Đúng vậy đó, đây chính là công nghệ cao mò!”

Phó Lê ghét bỏ hệ thống khoe khoang, mở điện thoại ra xem phần dự báo thời tiết, thêm khu vực thủ đô vào.

Dự báo thời tiết ở đây cô đều không chú ý, sợ là sau này phải chú ý đến thủ đô rồi.

Phó Lê dậy sớm hơn thường ngày mười phút, chép lại đề văn thứ ba, sau đó rửa mặt.

Khi rửa mặt xong cô xem qua điện thoại, phát hiện đồng hồ báo thức của bé con nhà mình vang lên.

Bé con giơ tay tắt đồng hồ báo thức đi, sau đó ngồi dậy xoa xoa mái tóc ngắn rối tung.

Bé chớp chớp đôi mắt to, cúi đầu nhìn chăn đang đắp trên người, trên đầu nhỏ xuất hiện đám mây màu trắng:???

Phó Lê thấy bộ dáng ngốc moe của bé con, cảm thấy bé rất đáng yêu, không nhịn được ngồi xuống xem kế tiếp bé sẽ có phản ứng gì, có phải còn nghĩ là có quỷ hay không?

Chỉ thấy bé con trong màn hình điện thoại ngồi hai ba giây, lúc này mới vén chăn lên, thật cẩn thận gấp chăn lại, sau đó lấy điện thoại ra, nhắm ngay chăn, xác định điện thoại có thể chụp được chăn, hình như chỉ có làm như vậy mới có thể xác nhận chăn này là đồ dương gian chứ không phải tới từ âm phủ.

Bé con đứng yên tại chỗ vài giây, sau đó thì đi rửa mặt.

Phó Lê đi ra ngoài ăn bữa sáng, nhìn bé rửa mặt sau đó trở lại phòng thay quần áo.

Khi Phó Lê ra cửa rồi lên xe, bé con đang ngồi ở trước bàn viết gì đó, cô không để ý bởi vì giao diện trò chơi nhắc nhở bé con thành công thăng cấp đến level 5, bây giờ cô có thể đặt lịch học trước cho bé con, như vậy lúc đi ngủ bé con sẽ tự mình đi học.

Khoảng cách bé con thăng cấp lên level 6 cần phải học trên mười hai tiết, Phó Lê trực tiếp giúp bé con mở khóa 30 tiết tiếp theo, sau đó đặt lịch trước xong hết luôn.

Bấm tay tính toán, thời gian rảnh mỗi ngày cộng cả thời gian ngủ của bé con, dưới sự giúp đỡ của thuốc thiên phú, bé có thể học 26 tiết.

Hơn nữa ngày mai là thứ bảy là ngày nghỉ, không chừng có thể học nhiều hơn, chờ buổi tối cô học về lại nạp tiền giúp bé con mở khóa chương trình học.

Giờ phút này, trong phòng nhỏ ở thủ đô, Lục Triết suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra được mình muốn viết cái gì.

Gần đây thật sự quá kỳ lạ. Đột nhiên xuất hiện quần áo, tất còn có giày, còn có chăn, còn có đồ ăn trước đó bị anh đổ đi.

Rõ ràng là anh đã khóa cửa rồi, cửa cũng không có dấu vết bị cạy khóa, nhưng mấy thứ này đều đột nhiên xuất hiện ở nhà anh. Con người không có khả năng làm được, nhất định sinh vật phi tự nhiên!

Là quỷ hả? Hay là thần tiên? Hay là yêu quái?

Trước kia Lục Triết chưa bao giờ nghĩ tới trên thế giới này sẽ có những sinh vật này, nhưng bây giờ lại không thể không tin, sự thật đã chứng minh là nó tồn tại, nếu không thì đồ tự nhiên xuất hiện trong nhà anh phải giải thích thế nào đây?

Cũng không thể là anh mộng du đi mua được, trong hoá đơn cũng chẳng xuất hiện những món đồ anh đã mua nhưng không nhớ.

Lục Triết rối rắm trong chốc lát, thấy sắp không kịp giờ tự học sáng, lúc này mới vội vàng viết chữ, dán tờ giấy ở trên chăn.

Chăn màu xanh lam, giấy dán màu trắng cũng xem như bắt mắt. Nếu đặt giấy lên bàn, anh lo lắng “người kia” sẽ không phát hiện.

Hôm nay, Phó Lê vừa đi vào phòng học đã nộp bài tập ngày hôm qua lên ngay.

Sau đó cô lấy điện thoại ra, xem xét tình huống hiện tại của bé con.

Bé con đang chạy như bay về phía phòng học, hình như là bởi vì bé viết gì đó cho nên không đuổi kịp giờ tự học, không khỏi đến trễ, chạy rất nhanh, trò chơi trực tiếp xử lý đôi chân ngắn nhỏ của bé không nhìn thấy rõ, vẽ mấy cái tàn ảnh…

Hơi cường điệu xíu nhưng rất đáng yêu.

Quao, không hổ là bé con nhà cô, càng nhìn càng đáng yêu!

Phó Lê nghĩ buổi sáng bé ra cửa gấp như vậy, chắc là sẽ không có thời gian dọn dẹp lại phòng, nên dứt khoát chuyển bản đồ tới trong phòng bé, bắt đầu xem xét.

Dọn dẹp lại phòng cũng xem như gọn gàng, chỉ là tờ giấy của bé con lại bay đến trên chăn.

Phó Lê zoom to cái chăn kia lên, chuẩn bị thả tờ giấy lại trên bàn, tìm đồ đè lên thì nhìn thấy chữ trên giấy.

Cô đột nhiên trừng lớn hai mắt, chỉ thấy trên giấy viết mấy dòng chữ:

Bạn là quỷ? Là thần tiên? Hay là yêu quái?

Sao đưa tôi nhiều đồ như vậy?

Mục đích của bạn là gì?

Phó Lê: “…” hmmm, chữ của bé con đẹp đó, đẹp hơn chữ của cô nhiều, chẳng qua là…

“Hệ thống, trò chơi của mấy người còn có giả thiết cốt truyện như vậy á? Bé con cũng quá nhân tính hóa rồi?” Phó Lê hơi giật mình nói.

Hệ thống im lặng trong chốc lát, chỉ “Ừ” một tiếng.

Phó Lê hỏi: “Tôi có thể viết cho bé con không? A không, tôi viết thì hệ thống trò chơi có thể nhận ra chữ của tôi không? Nếu như không nhận ra được, bé con cũng không nhận ra hả?”

Dù sao thì bé con chỉ là một chuỗi chương trình mà thôi.

“…Cô viết đẹp chút, đừng viết ngoáy quá thì có thể nhận ra.” Hệ thống nói.

Phó Lê rối rắm: “Nhưng không có bút!”

“Trong cửa hàng đạo cụ có, những cái bút đó ký chủ cũng có thể dùng.” Hệ thống nói.

Phó Lê lập tức đi mua bút, một đồng vàng có thể mua năm cái, sau khi mua bút, cô có thể dùng ngón tay để viết chữ cảm ứng.

Vì thế Phó Lê viết xuống: Đều không phải đâu, bé con, mẹ là mẹ của con, mẹ muốn giúp con đó.

Viết xong, Phó Lê click OK, thu nhỏ tờ giấy lại.

Cô phát hiện mình dùng ngón tay viết chữ có hơi cứng lại xấu, nhưng mà hệ thống có thể nhận ra là được rồi, dù sao thì bé con chính là một chuỗi chương trình, làm sao có thể biết được đến cuối cùng chữ cô có đẹp hay không?

Phó Lê nghĩ đã xếp xong chương trình học cho bé con nên không để ý đến bé nữa, bắt đầu từ hôm nay cô phải nghiêm túc đi học, tránh cho lâu ngày không chăm chỉ học tập điểm kiểm tra giữa kỳ quá kém.

Giữa trưa, thủ đô.

Sau khi tan học, Lục Triết lại lập tức bắt đầu đi đưa cơm hộp.

Bởi vì hôm nay là thứ sáu nên người ăn cơm hộp không nhiều lắm, có một số học sinh buổi chiều thứ sáu không phải học, thậm chí buổi sáng cũng chỉ có một tiết, cho nên trước đó học xong thì sửa soạn lại hành lý chuẩn bị về nhà, người ở lại trong trường vì vậy cũng ít đi.

Sau khi Lục Triết đưa xong cơm hộp, chuẩn bị về nhà một chuyến. Tuy có thể là đối phương sẽ không trả lời anh, nhưng ít ra chắc sẽ thấy.

Anh cần rối rắm chính là, người đó có biết chữ hay không, hoặc là người đó có sử dụng chung một loại ngôn ngữ với anh hay không. Với lại, nếu người đó là quỷ, có thể viết chữ hay không.

Điều cuối cùng Lục Triết cảm thấy không cần quá lo lắng, dù sao thì người đó có thể đưa vài thứ kia đến trong phòng anh, chắc là có thể viết chữ rồi ha?

Lục Triết vội vội vàng vàng về nhà, lập tức nhìn tới chỗ chăn, không thấy giấy trên chăn, anh nhìn một vòng, thấy giấy trên bàn, tức khắc tốc độ tim đập nhanh hơn, đi về phía bàn.

Sau khi thấy câu trả lời trên giấy, đồng tử anh đột nhiên co rụt lại, mẹ?

Chẳng lẽ mẹ anh đã…

Lục Triết nhanh chóng móc điện thoại ra, gọi điện cho mẹ.

Điện thoại vang lên trong chốc lát, sau đó đã được chuyển tiếp, giọng nói quen thuộc của người phụ nữ truyền đến: “Alo? Gọi điện thoại rất phí tiền sao lại gọi cho mẹ? Không phải đã nói con cố gắng học cho giỏi à?”

Lục Triết nghe được giọng nói không kiên nhẫn của mẹ, mím môi, nói: “Mẹ, con nhớ mẹ, mẹ có khỏe không?”

“Rất tốt, bây giờ mẹ ở nhà họ Lục ngày nào cũng có thể làm việc từ sáng đến tối, con đứa nhỏ này, bây giờ là thời gian ăn cơm trưa, mẹ phải ăn cơm, tắt máy đây.”

Nói xong, không đợi Lục Triết nói chuyện, điện thoại đã bị tắt ngay.

Lục Triết nhìn điện thoại, tuy rằng có chút mất mát khi mẹ luôn lạnh nhạt trước sau như một với mình, nhưng nghĩ đến không phải mẹ qua đời rồi biến thành quỷ tới chăm sóc mình, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Bố mẹ anh là người giúp việc ở nhà họ Lục, bởi vì bố là cô nhi, không biết tên của mình, ở nhà họ Lục làm việc nhiều năm, có được sự đồng ý của chủ nhà nên sửa lại thành họ Lục, vì thế anh cũng theo họ Lục.

Có thể là bởi vì anh đi học đã dẫn tới trong nhà vốn dĩ đã không khá giả nay càng khổ hơn quá, từ nhỏ đến lớn, bố mẹ đã không quá thích anh. Nhưng cho dù như thế, anh vẫn luôn hy vọng mẹ không xảy ra chuyện.

Anh nhìn chằm chằm tờ giấy trên bàn kia, mày đẹp nhăn lại, mắt phượng tràn đầy nghi ngờ.

Nếu không phải mẹ…Sao lại gọi anh là bé con? Còn tự xưng là mẹ anh nữa?

Lại nói…Chữ này thật sự có chút xấu đó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play