Lục Triết đỏ mặt, vội vàng mở app nuôi bé con, mắt căn bản không dám nhìn cô, vội ấn chọn một chiếc áσ ɭóŧ cho cô.

Lúc áσ ɭóŧ vừa xuất hiện trên giường, Phó Lê nhanh chóng cầm lấy rồi chạy vào phòng tắm.

Mặc dù đã không nhìn thấy Phó Lê nữa nhưng suy nghĩ trong đầu Lục Triết vẫn rối tung cả lên.

Anh lắc đầu nguầy nguậy để mình không suy nghĩ lung tung như vậy nữa. Lúc Phó Lê ra khỏi phòng tắm, trên tay cầm bộ quần áo cô đã thay trước đó, anh cũng vội bước vào.

Phó Lê thấy anh gấp gáp như vậy, hơi khó hiểu: "Chờ đã, em còn chưa mua quần áo cho anh, anh đừng vội thế chứ!"

Lục Triết dừng lại, sau đó quay lại nhìn cô, anh hơi không được tự nhiên cho lắm, cẩn thận nhìn cô, sau khi xác định cô đã mặc quần áo chỉnh tề, chiếc áo ngực kia cũng phát huy công hiệu mới thở phào nhẹ nhõm.

Phó Lê mở app nuôi bé con, mua đồ ngủ và qυầи ɭóŧ cho Lục Triết, sau đó nói: "Bé con, lâu lắm rồi mẹ mới mua quần áo cho con."

Lục Triết: "...Sau này không được dùng xưng hô này nữa."

“Hừ!” Cô cứ gọi đấy!

Lục Triết nhanh chóng cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Anh không trang điểm nên không cần tẩy trang, chỉ cần rửa mặt rồi đắp mặt nạ nên nhanh hơn Phó Lê nhiều. Lúc đi ra từ phòng tắm, anh hơi lo lắng, nhất là khi nghĩ đến việc ngủ chung một giường với Phó Lê, anh...

Đêm nay sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, đừng nghĩ lung tung!

Lúc hai người đến khách sạn đã hơn mười giờ, bây giờ tắm rửa xong cũng đã mười một giờ. Lúc Lục Triết đi ra, Phó Lê đã nằm xuống một bên giường, đang nghịch điện thoại, nghe thấy tiếng động cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Anh tắt đèn rồi nằm xuống ngủ đi, buổi tối phải nằm tử tế đấy, không được vượt qua ranh giới! Không được làm gì em!"

“Được." Lục Triết căng thẳng đồng ý, sau đó nằm xuống bên cạnh cô rồi tắt đèn.

Phó Lê không nghịch điện thoại nữa, bật chế độ máy bay rồi đặt lên tủ đầu giường.

Giường rất to, rộng hai mét. Cả hai người đều nằm ở sát mép giường nên ở giữa còn rất nhiều khoảng trống.

Lục Triết nhắm mắt lại, cố gắng làm cho bản thân quên đi Phó Lê nằm cách mình không xa, đỡ cho bản thân suy nghĩ quá nhiều dẫn đến không ngủ được. Phó Lê nằm bên cạnh cũng thấy hơi căng thẳng, túm lấy một góc gối. Mặt cô đỏ như đánh phấn, tim đập nhanh hơn, trong đầu nghĩ không biết Lục Triết có làm gì không.

Đợi một lúc lâu, Lục Triết nằm bên cạnh đột nhiên cử động. Phó Lê hồi hộp hỏi: "Anh làm gì vậy?"

“…Anh đổi tư thế nằm.” Không ngờ bé yêu Phó Lê lại mất lòng tin vào anh như vậy QAQ.

Phó Lê thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng lại thấy hơi thất vọng. Cô quay người lại, sau khi mắt đã quen với bóng tối, cô có thể nhìn rõ hình dáng của anh. Bởi vì cả hai đều xoay người vào giữa nên khoảng cách được kéo gần hơn chút, nhưng khoảng cách ở giữa vẫn đủ cho một người nằm.

Phó Lê cảm thấy hôm nay hai người chắc sẽ khó mà ngủ được, cứ nằm vậy không nói gì cũng rất chán, vì vậy cô hỏi: "Bây giờ anh đang nghĩ gì trong đầu?"

“Không nghĩ gì hết!” Lục Triết chột dạ vội trả lời.

“Trả lời nhanh như vậy, sao em có thể không tin cơ chứ.” Khóe miệng Phó Lê hơi nhếch lên, nằm dịch về phía anh, Lục Triết sợ hết hồn, vội lùi về sau giống như Phó Lê là tai hoạ ghê gớm vậy.

Phó Lê lập tức thấy không vui, tiến gần hơn nữa, Lục Triết lại lùi về phía sau, nhưng cảm thấy mình đã nằm ở sát mép giường rồi không thể lùi lại được nữa.

Phó Lê đột nhiên nở nụ cười, nói: "‘Cô’ trốn đi! Nơi này to như vậy, ta xem cô có thể trốn ở chỗ nào, thôi đi theo ông đây đi."

"..." Lục Triết: "Em nghĩ anh nên đi theo em như thế nào?"

“Đương nhiên là trở thành áp trại phu nhân của ta rồi!” Phó Lê cười hì hì nói: “Không cho phép lùi về sau nữa, nằm vào giữa này đi, em thấy hơi lạnh.”

Nhiệt độ điều hòa ở đây không cao, chăn cũng không dày nên sau khi nằm xuống, Phó Lê thấy hơi lạnh.

Lúc này Lục Triết mới nằm dịch vào giữa rồi vươn tay ôm lấy cô: "Như vậy ấm hơn chưa?"

Nhiệt độ cơ thể của anh cao hơn Phó Lê nên cô dứt khoát thu mình vào trong ngực anh, thấy người anh cứng đờ, cô cười nói: "Đỡ hơn nhiều rồi. Nhưng anh có vẻ hơi căng thẳng thì phải?"

“Tình huống như này… sao có chuyện không căng thẳng cơ chứ?” Trong bóng tối, Lục Triết cảm giác được hai má mình đang nóng bừng lên, trong lòng cảm thấy may mắn vì đã tắt đèn.

Phó Lê hôn lên mặt anh một cái, nói: "Anh không được làm chuyện gì khác đâu nhau."

"...Ừm."

Phó Lê nhắm mắt lại: "Vậy em ngủ đây."

Lục Triết cắn môi cô: "Đồ trứng thối."

Phó Lê "hừ" một tiếng rồi lăn ra ngủ.

Nghe tiếng thở đều đều của cô, Lục Triết không nhịn được hôn lên trán cô, rồi hôn lên môi cô, sau đó lẩm bẩm "sắc tức là không, không tức là sắc", cuối cùng anh cũng bình tĩnh lại rồi ngủ thϊếp đi.

Lục Triết ngủ muộn nên sáng hôm sau cũng dậy khá muộn. Lúc Phó Lê dậy rồi anh vẫn đang ngủ. Phó Lê đến gần ngắm khuôn mặt đẹp trai của bạn trai mình.

Tuy hai người đổi tư thế nhưng vẫn nằm ở giữa. Lúc trước khi ngủ, tư thế nằm của Phó Lê vẫn bình thường nhưng khi ngủ dậy thì chân cô lại gác lên đùi Lục Triết.

Cô thu chân lại, ôm eo anh, vui vẻ kề mặt gần mặt anh, hôn lên môi anh một cái rồi hôn lên hai má và trán anh.

Thấy anh vẫn ngủ say, cô thu tay đang ôm eo anh lại, nhân cơ hội đặt tay lên cơ ngực anh.

Cô đang sờ cơ ngực và cơ bụng của bạn trai aaa!

Sợ đánh thức Lục Triết nên Phó Lê chỉ dám đặt tay lên, đồ ngủ rất mỏng cho nên cô có thể cảm nhận rõ được đường cong cơ bắp của anh, không nhịn được sờ thêm vài lần nữa.

Trong lúc mơ mơ màng màng thức dậy, Lục Triết cảm giác có một bàn tay nhỏ đang sờ ngực mình, hơi thở của anh dần nặng nề, anh đột nhiên trở mình, đè cô ở dưới thân, ôm eo cô, cảnh cáo: "Đừng sờ nữa!"

Phó Lê là người thích làm những việc trái với lời người khác, Lục Triết bảo đừng sờ, cô lại càng muốn sờ. Thấy anh đã dậy, cô dứt khoát sờ cơ bụng của anh một cách quang minh chính đại: "Em là bạn gái anh, chẳng lẽ không được sờ cơ bụng với cơ ngực của bạn trai mình à?"

"Nhưng em làm vậy…Anh khó chịu lắm..." Lục Triết nhíu mày, muốn hôn cô nhưng lại cảm thấy chưa đánh răng nên có vẻ hơi mất vệ sinh.

Phó Lê cảm giác được chỗ nào đó trên cơ thể anh đang thay đổi, đỏ mặt vội rút tay về: "Ồ...Vậy em không sờ nữa. Anh đứng dậy đi, đừng đè em, em muốn đi đánh răng."

Lục Triết rất nghe lời, lật người nằm trở lại nhưng trong đầu lại nghĩ đến gì đó.

Phó Lê lập tức vén chăn đứng dậy, khoác áo khoác rồi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.

Lục Triết cũng mặc áo khoác rồi đi vào với cô. Anh kéo khóa áo khoác dài lên, đứng cạnh Phó Lê.

Phó Lê nhìn vào gương, hai mắt không nhịn được nhìn xuống tiểu Lục Triết.

Lục Triết giả vờ như không nhìn thấy tầm mắt của cô. Sau khi anh và cô đánh răng xong, Phó Lê chưa kịp rửa mặt đã bị anh kéo sang một bên rồi hôn mạnh.

Phó Lê bị hôn đến lúc hô hấp rối loạn, cô đỏ mặt tức giận nhìn anh: "Sao anh lại cắn môi em, cắn nát thì làm sao bây giờ?"

“Sao lại cắn em, em không đoán được à?” Giọng Lục Triết vẫn còn hơi khàn, anh ôm lấy cô, ấm ức nói: “Phó Lê, tối hôm qua em nói không được làm gì em nhưng hôm nay em lại sờ anh."

Lúc này Phó Lê mới nhớ lại những đoạn miêu tả trong cuốn tiểu thuyết mà cô từng đọc.

Sáng sớm là thời điểm đàn ông dễ xúc động nhất, tuyệt đối không được trêu chọc họ vào lúc này, nếu không…có thể sẽ bị ăn sạch.

Mặt Phó Lê hơi đỏ, dáng vẻ đã biết mình sai, cúi đầu nhận lỗi, nói: "Được rồi, lần sau em sẽ không sờ nữa. Chẳng qua là em hơi tò mò không biết dáng người anh như thế nào thôi. Bây giờ cảm thấy cũng khá tốt? Em có thể sắp xếp nhiều lớp tập thể dục hơn cho anh trong tương lai."

Mặc dù bây giờ Lục Triết đã rất đỉnh rồi, nhưng Phó Lê vẫn không nhịn được muốn sắp xếp chương trình học cho bé con trong app nuôi bé con, để cho anh rèn luyện sức khỏe.

Lục Triết suy nghĩ một chút rồi nói: "Em cũng cần phải vận động nhiều thêm, ngày nào cũng lười như vậy. Anh cũng sẽ sắp xếp chương trình rèn luyện cho em, sau này chúng ta cùng luyện."

Phó Lê gật đầu, tưởng rằng chuyện này cứ cho qua như vậy nên nói: "Vậy em đi rửa mặt dưỡng da đây."

“Được rồi, nhưng em phải nhớ kỹ, lần sau em còn sờ anh như vậy nữa… chắc anh sẽ không tha cho em đâu.” Lục Triết cảnh cáo.

Mặt Phó Lê càng đỏ hơn, cô vội gật đầu rồi vào phòng tắm rửa mặt.

Lục Triết ngồi trên giường để thân thể bình tĩnh lại rồi mới bắt đầu thay quần áo.

Anh cởϊ áσ khoác đang mặc xuống, định mặc áo giữ nhiệt vào thì Phó Lê bước ra khỏi phòng tắm.

Lúc ánh mắt hai người chạm nhau, Lục Triết bình tĩnh tiếp tục mặc áo, Phó Lê đỏ mặt nói: "Em xong rồi."

“Ừ.” Lục Triết cầm quần đi vào phòng tắm thay quần.

Phó Lê: "..." Anh vào phòng tắm làm gì, thay luôn ở đây không được à?

Sau khi thay quần áo xong, Lục Triết rửa mặt rồi bôi kem chống nắng luôn, sau đó bước ra, nói: "Sáng nay chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài nhé?"

“Ok.” Phó Lê đồng ý, sau đó cả hai lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm các cửa hàng ăn sáng gần đó trên ứng dụng bán thức ăn.

Hôm nay Phó Lê muốn ăn xôi, Lục Triết lại muốn ăn cháo vì thế hai người chọn một quán có cả hai món này rồi thêm vào giỏ hàng, tiện thể gọi thêm một số món nữa, sau đó đặt hàng rồi đợi.

Phó Lê cúi người hôn Lục Triết một cái: "Em đi trang điểm trước, khi nào đồ ăn đến thì anh đi lấy nha."

“Ừm.” Lục Triết đồng ý.

Phó Lê mân mê đồ trang điểm trong phòng tắm. Hai mươi phút sau, bữa sáng đến. Sau khi cầm đồ ăn sáng, Lục Triết dọn đồ lên bàn nhỏ, thấy cháo còn hơi nóng nên anh mở nắp ra trước, đợi đến lúc hơi nguội mới gọi Phó Lê ra ăn cùng.

Bởi vì không ngờ sẽ qua đêm bên ngoài nên Phó Lê mang khá ít mỹ phẩm, cho dù không vội đi chăng nữa, buổi sáng trang điểm tỉ mỉ hơn thì cô cũng không mất quá nhiều thời gian, bữa sáng đưa đến không lâu cô đã bước ra.

Cô còn chưa tô son, hai người nhanh chóng giải quyết bữa sáng rồi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi về.

Phó Lê có mua một túi xách, nhét tất cả những thứ đã mua trong app nuôi bé con vào trong đấy, đưa cho Lục Triết đeo rồi xuống tầng trả phòng.

Lúc trở về ký túc xá đã mười giờ, các bạn cùng phòng trong ký túc xá cũng đã thức dậy, chuẩn bị gọi đồ ăn trưa ở ngoài, lúc này Phó Lê vừa mới về, lập tức bị họ vây quanh tra hỏi.

"Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị xử nghiêm. Nói đi, tối qua cậu ngủ với ai?"

"Hai người có làm gì không? Tình hình chiến đấu có kịch liệt lắm không?"

"Sao rồi? Cơ thể có khó chịu không? Có muốn uống chút gì bổ máu không?"

Phó Lê nghe xong những câu hỏi này, mặt đỏ lên: "Các cậu nghĩ đi đâu thế? Cả đầu toàn mấy hình ảnh đồi trụy dâʍ ɭσạи không à, phải dọn dẹp sạch sẽ hết đi!!!"

Nghe những lời này của cô, ba người cùng phòng biết rõ hôm qua không có chuyện gì xảy ra, họ đều tỏ ra ghét bỏ: “Không phải chứ, hotboy khoa có vẻ ngoài với dáng người như thế mà cậu không xuống tay hả?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play