Lúc phim chuẩn bị chiếu, Lục Triết đi mua bắp rang và đồ uống, nắm tay Phó Lê ngồi vào ghế.
Phó Lê cúi đầu nhìn bàn tay được nắm chặt của mình, thấy nhịp tim mình đập hơi nhanh, cô để bàn tay còn lại trước ngực, trong lòng thầm mắng bản thân không có tiền đồ, mới chỉ nắm tay thôi mà đã căng thẳng vậy làm gì?
Sau này còn hôn môi với ứ ừ gì đó nữa thì sao!
Phó Lê nghĩ đến độ mặt đỏ rần, đi vào rạp chiếu phim rồi ngồi vào vị trí ghế đôi ở hàng cuối cùng với Lục Triết.
Phó Lê cởϊ áσ khoác ra ôm vào trong ngực, vừa xem phim vừa ăn bắp rang.
Lục Triết cũng xem rất chăm chú nhưng xem được một nửa thì đột nhiên thấy tay mình bị nắm lấy. Anh nghiêng mặt nhìn sang bên cạnh thì thấy Phó Lê đang căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn hình lớn trước mặt. Khóe miệng Lục Triết hơi nhếch lên, đưa tay khác đặt lên trên tay cô.
Mãi đến khi tình tiết căng thẳng trong phim trôi qua Phó Lê mới bình tĩnh lại, cô chuẩn bị ăn bắp rang tiếp thì phát hiện tay mình bị hai tay Lục Triết bao lấy, mặt cô lập tức đỏ lên, vội rụt tay lại, nhịp tim đập nhanh hơn: "Sao anh lại nắm tay em? Xem phim nghiêm túc đi!"
“Rõ ràng là em nắm tay anh trước.” Lục Triết thấy hơi tủi.
“Vậy hả…chắc do em căng thẳng quá.” Phó Lê thấy hơi xấu hổ, sau đó bắt đầu ăn bắp rang.
Thấy cô liên tục cho bắp rang vào miệng, Lục Triết cũng với tay lấy vài viên.
Lúc phim chiếu xong, hai người đi ra ngoài, Lục Triết vẫn không nỡ đưa cô về, nói: "Chúng ta đến quán trà sữa ngồi một lát?"
Anh nhớ Phó Lê rất thích uống trà sữa, mấy lần đều thấy cô và bạn cùng phòng cầm trà sữa vừa đi vừa nói chuyện.
“Được ạ.” Hai mắt Phó Lê lập tức sáng lên, hai người đi đến quán trà sữa gần đó. Sau khi gọi một ly trà sữa nóng, cô và Lục Triết cùng vào quán ngồi.
Phó Lê nhỏ giọng tò mò hỏi: "Anh nói anh thương lượng việc bán sỉ sản phẩm với hệ thống, vậy anh thương lượng với hệ thống như nào thế?"
Trước đây Phó Lê không nghĩ đến điểm này, nhưng giờ đột nhiên lại nghĩ đến nên hơi tò mò, cô có thể nói chuyện trực tiếp với hệ thống trong lòng, chẳng lẽ Lục Triết cũng có hệ thống?
Nhưng cô chỉ thấy Lục Triết mở app nuôi bé con, sau đó mở hòm thư góp ý ra, bên trong chứa đầy cuộc trò chuyện của anh và hệ thống.
Phó Lê đọc xong, hỏi trong lòng: "Hệ thống, người nói chuyện với bé con là cậu à?"
“Đúng vậy ó ký chủ.” Hệ thống nói.
"Hoá ra hệ thống mấy cậu đang bí mật kiếm tiền. Cậu nói đi, thật ra cậu là hệ thống mai mối phải không?" Phó Lê hỏi: "Cậu muốn tác hợp cho hai chúng tôi hả?"
Hệ thống: "Tôi không phải hệ thống mai mối mà là hệ thống nuôi bé con. Chẳng qua là hệ thống cần phải kiếm tiền thì mới có thể duy trì phí phát triển app. Nguồn thu nhập bắt nguồn từ chi phí tiêu dùng của người chơi. Ai bảo kí chủ keo kiệt vậy chứ, bình thường toàn tiếc tiền không tiêu được bao nhiêu. Hệ thống chỉ có thể xuống tay từ phía bé con thôi."
Phó Lê: "...Sao tôi lại keo kiệt chứ? Tuy lúc đầu có hơi keo kiệt thật nhưng không phải sau này tôi đã bắt đầu tiêu tiền cho bé con rồi à?"
"Giá thành sản phẩm app nuôi bé con của chúng tôi là 50% đơn giá. Dù sau này kí chủ cũng đã bỏ ra rất nhiều tiền cho bé nhưng tựu trung lại vẫn không nhiều, cho nên không thể thanh toán hết phí phát triển app. Mãi cho đến khi bé bắt đầu kinh doanh và bán buôn sản phẩm với số lượng lớn thì mới đủ đó." Hệ thống giải thích.
“Ngay từ đầu cậu đã đề xuất chuyện để anh ấy mua đi bán lại sản phẩm với cậu?” Phó Lê tò mò. Nếu là vậy thật thì Lục Triết cũng tin á?
“Cũng không hẳn là vậy, bởi vì cậu ấy vẫn còn là sinh viên, muốn hoàn thành nhiệm vụ phú khả địch quốc trong khoảng thời gian ngắn để được nói chuyện với cô thì đây là lựa chọn nhanh nhất. Dù sao chi phí tự mở xưởng sản xuất, thuê nhân viên làm việc và mua các loại máy móc rất lớn, còn phải tìm nơi cung cấp nguyên liệu, chắc phải tốn rất nhiều thời gian mới sản xuất ra sản phẩm đầu tiên. Cho nên, chỉ cần là người thông minh thì sẽ đi thương lượng với hệ thống xem có thể bán đồ trong cửa hàng app nuôi bé con hay không.”
Phó Lê: "... Không ngờ hệ thống cậu có chỉ số IQ rất khá, biết lợi dụng người khác như vậy."
"Tất nhiên là người ta rất thông minh rồi.” Giọng của hệ thống mang theo chút tự hào.
Phó Lê nhìn Lục Triết, nhỏ giọng hỏi: "Anh nói thật đi, anh thích em từ lúc nào? Trước đây chúng ta chưa từng gặp nhau nữa đó."
"Anh cũng không biết..." Lục Triết xấu hổ đỏ cả tai.
Ban đầu anh chỉ cảm thấy Phó Lê giúp đỡ anh làm anh có cảm giác rất ấm áp, dù sao thì anh cũng từng sống trong một gia đình mà bố mẹ không yêu thương mình. Những thứ trước đây Phó Lê đưa cho anh đều là những đồ rẻ tiền trong app, nhưng với anh khi đó thì những thứ kia lại vô cùng quý giá.
Vào mùa đông, anh có thể nằm ở trong chăn mà không thấy lạnh, ngoài ra còn có máy sưởi và túi sưởi. Lúc ra ngoài còn có áo lông rất dày để mặc, không cần phải thay đi thay lại hai bộ quần áo, đây là những điều mà trước đây anh không dám nghĩ tới.
Lúc đầu anh chỉ thấy biết ơn. Sau này nói chuyện nhiều với cô, phát hiện cô chỉ là một cô gái nhỏ, tuy nói chuyện hơi trẻ con nhưng qua lời nói có thể thấy được cô là người hồn nhiên lãng mạn, là một cô gái đáng yêu.
Trong đầu anh toàn suy nghĩ tò mò về cô, suy đoán ngoại hình cô trông thế nào, cũng rất muốn gặp cô.
Nếu một người bắt đầu hay nghĩ đến một người khác trong đầu thì việc thích người đó không còn xa nữa.
Anh sống trong ngày nhớ đêm mong, dần dần có thiện cảm với cô gái chưa từng gặp này.
Mãi cho đến lúc anh nhận tổ quy tông, giây phút anh có app nuôi bé con đó, anh nhìn thấy phiên bản chibi của cô, trong lòng cũng đã có suy đoán đại khái về cô. Cảm thấy tuy mái tóc xoăn khác với những gì anh nghĩ, nhưng ngoại hình trông rất đáng yêu, điểm này phù hợp với những gì anh tưởng tượng.
Cuộc gặp gỡ đầu tiên ở cổng trường cấp 3 Hoành Thụy khiến anh không biết nên làm gì.
Cô gái vẫn luôn giúp đỡ anh không được coi là đáng yêu mà là cực kì xinh đẹp. Nhưng có lẽ là do đã biết trước tính cách của cô nên Lục Triết luôn cảm thấy trên người Phó Lê có loại cảm giác tương phản manh.
Ngoại hình xinh đẹp của Phó Lê rất có tính công kích, cộng thêm một đôi chân thon dài, lúc đi đều ưỡn ngực ngẩng đầu. Lúc không có ai nói chuyện với cô, trên mặt cô không có biểu cảm gì, mang đến cho người khác cảm giác lạnh lùng, khó gần.
Kết hợp với loại cảm giác trẻ con lúc cô nói chuyện trời ơi đất hỡi với mình, kiểu tương phản manh này khiến Lục Triết thấy cô rất đáng yêu.
Giống như học sinh tiểu học đang cố giả vờ trưởng thành vậy.
"Anh nói xem, có phải lúc đầu anh rất tò mò về em, sau đó nhìn thấy em ở trường cấp 3 Hoành Thụy rồi yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên không? Bé con nài, mẹ nhớ trước đây con từng nói thích tóc xoăn, còn thích cằm nhọn, mắt to, chân dài. Hình như mẹ đều phù hợp cả... Được rồi, không ngờ con lại là người mê cái đẹp, đồ đàn ông nông cạn này!"
Phó Lê nói xong, trong lòng chắc chắn Lục Triết chỉ thích vẻ ngoài của mình, rất nông cạn!
Tất nhiên là lúc đầu cô cũng nhìn trúng ngoại hình của anh, rất đẹp trai!
Lục Triết lập tức hoảng sợ, vội giải thích: "Không phải, thật ra anh thích em trước lúc chính thức nhìn thấy em cơ. Lúc đó anh ở cổng trường của em, ban đầu không biết ai mới là em. Em cũng thấy bản chibi trên điện thoại rồi đấy, trừ kiểu tóc và quần áo giống em ra thì khuôn mặt gần như khác hẳn. Bản chibi của em có khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt cũng tròn tròn, nhìn khá đáng yêu. Lúc đó anh chỉ có thể dựa vào kiểu tóc của em để phân biệt xem ai mới là em, dù sao tất cả học sinh đều mặc đồng phục giống nhau."
"Tiếp đó không phải bản chibi làm chân khá ngắn à? Lúc em ra khỏi cổng trường cũng là thời gian tan học. Anh nhìn qua một lượt, trừ em ra thì còn có hai nữ sinh khác có mái tóc xoăn và màu tóc na ná em, dáng người của hai cô gái ấy đều hơi nhỏ hơn em. Nhìn từ bản chibi trên app nuôi bé con thì lúc ấy em là người đầu tiên anh nghĩ chắc chắn cô bé này không phải Phó Lê rồi..."
Phó Lê: "..." Hừ! Chân mình dài thế này mà app nuôi bé con lại vẽ chân mình thành chân ngắn nhỏ! Bé con nhà mình cũng thế. Đúng là trò chơi rác rưởi! Lừa đảo người chơi!
Hệ thống: "..." Tôi không phải, tôi không có. Hình chibi đều như vậy mà!
"Lúc đó anh không để ý đến em nữa. Anh muốn nhìn kỹ hai cô gái kia để xem ai là em. Sau đó, anh dựa vào hình chibi trên điện thoại thì thấy em đang đi về phía một chiếc ô tô, anh phóng to rồi nhìn kỹ biển số xe, thế mới biết thì ra đó là em. Thật ra anh đã…rất ngạc nhiên, vì em không giống trong tưởng tượng của anh. Chẳng qua chỉ cần là em là được rồi, ngoại hình thế nào cũng không quan trọng. Chỉ cần không phải rất xấu thì anh đều thích."
“Nếu ngoại hình của em rất xấu thì sao?” Phó Lê khoanh tay nhìn anh.
Khát vọng sống của Lục Triết rất mãnh liệt: "Anh thấy một cô gái có tính cách đáng yêu như em thì không thể xấu được! Chắc chắn em rất xinh đẹp!"
Phó Lê: "..." Miệng tên này ngọt thật đấy!
“Vậy anh nói xem, trước đây anh nghĩ thế nào về em? Ngoại hình của em ở trong lòng anh trông thế nào?” Phó Lê tò mò hỏi.
"Anh nhớ anh đã từng nói với em rồi, anh nghĩ tính em hơi trẻ con..." Lục Triết cẩn thận nói.
Phó Lê trừng mắt nhìn anh: "Nếu anh còn nói em trẻ con thì anh sắp trở lại làm chó độc thân rồi đấy!"
"..." Lục Triết đổi cách nói: "Không phải, là rất đáng yêu, tâm hồn khá trẻ con."
"Vậy nên anh nghĩ một nữ sinh có tính cách đáng yêu như em thì sẽ cao khoảng dưới 1m65, có thể còn chưa cao đến 1m6, tóc đen, buộc tóc đuôi ngựa và để mái bằng. Cằm tròn tròn, mặt bụ bẫm, nhìn qua có hơi mũm mĩm, thân hình cũng có thể hơi mập. Đôi mắt chắc cũng là mắt tròn, là kiểu vừa nhìn đã thấy rất dễ thương."
Phó Lê: "..." Hình như không có cái nào đúng cả??
"Đây là suy đoán ban đầu của anh về ngoại hình của em. Sau đó anh có được app nuôi bé con, thấy em để tóc xoăn, còn nhuộm nữa nên thật ra anh cũng khá bất ngờ. Nhưng vì bản chibi là kiểu mặt tròn và mắt to tròn nên anh cảm thấy tuy kiểu tóc khác anh nghĩ nhưng vẫn đáng yêu như thế, chẳng qua là như biến thành búp bê Tây Dương tinh xảo đáng yêu mà thôi. Lúc đó anh nghĩ có thể phong cách ăn mặc của em sẽ hơi hướng Nhật Bản bởi vì thỉnh thoảng em buộc tóc đuôi ngựa thấp hai bên nên anh lại nghĩ có lẽ em trông hơi giống các cô gái dễ thương trong anime."
Phó Lê: "..." Đó là vì học thể dục nên buộc tóc lên dễ hoạt động hơn!
Lúc này Phó Lê tin Lục Triết không phải chỉ thích vẻ ngoài của cô. Dù sao ngay từ lúc chưa biết ngoại hình của cô, anh cũng đã rất có thiện cảm với cô rồi, lúc đó đã luôn nghĩ cô dễ thương.
“Vậy nếu ngoại hình của em thuộc kiểu đáng yêu thật, không phù hợp với mẫu bạn gái lý tưởng ban đầu của anh thì anh còn thích không?” Phó Lê hỏi.
"Thích. Lý tưởng là lý tưởng, nhưng cũng chỉ là lý tưởng mà thôi. Có thể phù hợp thì tốt quá, nhưng không phù hợp cũng chẳng sao cả. Em là chính em, chỉ cần là em là được.” Lục Triết nghiêm túc trả lời.
Mặt Phó Lê hơi đỏ lên: "Được rồi, coi như anh đã qua ải thành công."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT