Cả hôm nay Lục Triết cảm thấy vô cùng xấu hổ, hận không thể nhanh chóng trở về nhà viết lên giấy dạy dỗ cô gái nhỏ.

Nhưng trưa nay tiệm ăn đắt khách, sau khi ship đồ ăn xong, Lục Triết ăn qua bữa trưa rồi chạy vội đến lớp học buổi chiều.

Cuối cùng thì công việc ship đồ ăn buổi tối cũng kết thúc, sau khi về tới nhà, Lục Triết không đi tắm ngay mà chạy đến bàn viết lên giấy: Sáng sớm nay cô chạm vào người tôi đúng không?

Viết xong, Lục Triết mới đứng dậy lấy quần áo chuẩn bị đi tắm, dọn dẹp xong xuôi anh mới nhìn vào tờ giấy, phát hiện chưa có câu trả lời mới đi tắm.

Tốc độ tắm gội của Lục Triết rất nhanh, sau khi cách quẹt thẻ trả tiền điện nước ở đây được dùng phổ biến, cho dù Phó Lê đã nạp cho anh mấy trăm, thì anh cũng không đành lòng lãng phí nước để tắm.

Lúc Lục Triết ra khỏi phòng tắm, Phó Lê đã trả lời: Đúng vậy~

Hình như Phó Lê hoàn toàn không ý thức được sai lầm của mình, Lục Triết nghiêm túc nhíu mày, ngồi xuống viết tiếp: Cô là con gái, không thể tùy tiện đυ.ng chạm vào cơ thể của con trai như vậy.

Đã vậy còn ở mông nữa chứ...

Lục Triết nghĩ tới sáng nay bị Phó Lê sờ mông, nhất thời đỏ bừng cả mặt.

Vì vậy, Phó - người đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại - Lê tự dưng thấy khó hiểu, sao bé con lại đỏ mặt rồi? Tuy ban sáng cô có chọc vào người bé vài cái, cũng chọc vào mông bé con thật đấy, nhưng bé con chỉ là một chuỗi chương trình mà thôi, vậy mà có thể nhớ kỹ, còn lộ ra vẻ thẹn thùng á???

Dù thế nào đi chăng nữa thì bé con trong hình hài chibi đỏ mặt thế này cũng đáng yêu quá đi thôi.

Tức khắc, Phó Lê không nhịn được lại chọc chọc mấy cái vào mặt bé con.

Gần như là trong nháy mắt Lục Triết cảm nhận được có thứ gì đó chạm vào mặt mình, sức lực không nhẹ lắm nhưng cũng không đau.

Mặt anh càng đỏ hơn, là... là cô đang sờ mặt anh hả?

Lục Triết đột nhiên nhớ tới tính cách trẻ con của Phó Lê. Càng cấm cô làm gì thì cô càng muốn làm cái đó.

Nói cách khác, anh mong cô không chạm vào người anh, thì khả năng cao cô lại càng muốn chạm vào?

Vừa nghĩ thế xong, Lục Triết cảm nhận được xúc cảm trên mông truyền tới.

Lục Triết: "..." Hình như anh đang bị “dê” QAQ!

Lục Triết đỏ mặt viết: Nam nữ thụ thụ bất tương thân!

Phó Lê trả lời: Mẹ là mẹ của con!

Lục Triết:...

Phó Lê: Bé con, chưa lần nào thấy con gọi mẹ là mẹ nhé, nhanh gọi nào!

Lục Triết: Hôm nay tôi ở bên ngoài ship đồ ăn rất mệt, ngủ trước đây.

Nói xong, Lục Triết lập tức xốc chăn của mình lên.

Nhà Phó Lê ở phía Nam lại bật thêm điều hòa, vì vậy nên cô chỉ mặc một bộ pijama dài là đủ ấm. Nhưng mùa đông ở thủ đô rất lạnh, cho dù đóng kín cửa sổ Lục Triết vẫn phải khoác thêm một chiếc áo khoác dài bên ngoài bộ đồ ngủ mới có thể giữ ấm cho thân thể được.

Nhìn bé con mặc áo khoác ú nu, tròn một cục, Phó Lê thấy dễ thương không chịu được.

Sau đó bé con cởϊ áσ khoác ra, bên trong mặc quần áo ngủ, nhanh chóng trèo lên giường.

Phó Lê đã thay toàn bộ chăn ga gối đệm cho bé con, đổi sang kiểu da nhung cho ấm, để khi đến mùa đông, chui vào trong chăn sẽ không thấy lạnh nữa.

Chẳng qua là thấy bé con lên giường ngủ sớm như vậy, không trò chuyện tán gẫu cùng với mình nữa, Phó Lê bắt đầu thấy chán.

Thấy bé con chuẩn bị tắt đèn, Phó Lê vội vàng chọc mấy cái vào ngực bé con.

Lục Triết đỏ mặt che ngực trái lại, cảm giác như bản thân vừa bị đùa giỡn vậy. Sao cô cứ sờ soạng cơ thể anh thế nhỉ, đám người bên kia thật là kỳ quái, biết rõ anh lớn hơn cô, còn nhận định anh là bé con còn cô là mẹ, đã vậy còn không chút kiêng kỵ động chạm cơ thể anh nữa chứ. Lẽ nào bên thế giới của cô cởi mở hơn bên anh nhiều tới vậy cơ à?

Lục Triết tắt đèn nằm xuống, quấn chăn dày quanh người, nhắm mắt đi ngủ.

Phó Lê uất ức, bé con còn không thèm nói chuyện với mẹ nữa rồi.

"Ký chủ, mời cô xem qua mạch truyện chính." Hệ thống đột nhiên lên tiếng.

Phó Lê nghi ngờ, mở cốt truyện chính ra, kinh ngạc phát hiện, cốt truyện mới được cập nhật thêm chương mới.

Cốt truyện chính: Bé con phải trải qua những ngày tháng nghèo khó trong trường học, không biết thật ra mình là cậu chủ của một gia tộc giàu có, điều gì sẽ xảy ra với bé con khi bé con trở về nhà trong kỳ nghỉ đông sắp tới đây?

Phó Lê đột nhiên kích động, tự hỏi trong đầu: "Hệ thống, có phải bé con nhà tôi muốn nhận tổ quy tông không? Cốt truyện chính cậu chủ nhà giàu thật giả có phải sắp sửa xuất hiện rồi không?"

"Đúng vậy." Hệ thống cảm giác được ký chủ có vẻ quá mức kích động, không khỏi nhắc nhở: "Ký chủ, cô đừng kích động sớm thế. Sau khi bé con trở về nhà, thân phận không còn tầm thường như trong quá khứ nữa. Mấy năm gần đây gia đình bé con đang trong thời gian tranh đoạt tài sản, vì lẽ đó, trước khi bé con quay về, phải giúp bé có năng lực tự bảo vệ mình đã."

"Ừ ừ." Phó Lê nhanh chóng mở chương trình học ra, phát hiện có lớp dạy võ thuật, lập tức mở khóa hết những chương trình có liên quan tới võ thuật, sau đó đặt lịch học trước cho bé con.

Hôm nay Lục Triết đi ngủ sớm, nên sáng hôm sau đã dậy từ sớm.

Khi tỉnh dậy, Lục Triết phát hiện trong đầu lại xuất hiện thêm kiến thức mới, dụi dụi mắt, xem kỹ lại một lần. Anh mặc áo khoác chuẩn bị đi vệ sinh cá nhân.

Phó Lê dậy sau Lục Triết một tiếng, cô nhìn thời khóa biểu của bé con, còn mấy tiết nữa mới đến tiết học võ thuật, nên cô quay ra trò chuyện tán gẫu với bé con: Bé con, mẹ lên lịch sắp xếp cho con rất nhiều lớp võ thuật, phải cố gắng học tập vào đấy, biết chưa hả?

Lục Triết đọc xong câu này, thấy hơi xoắn xuýt, anh không cần cố gắng học tập, thế nhưng ngày nào tỉnh dậy cũng thấy tự dưng trong đầu có thêm rất nhiều kiến thức.

Anh viết những nghi ngờ trong lòng mình ra: Tại sao phải sắp xếp thêm các buổi học võ? Sau khi tôi tham gia khóa học này, cơ thể của tôi có thể theo kịp không?

Phó Lê đọc xong, nhíu mày hỏi hệ thống: "Hệ thống, bé con học xong lớp võ thuật này rồi cơ thể bé con có thể thuần thục vận dụng được không?"

"Tố chất cơ thể theo không kịp là không được đâu nhó, ký chủ có thể mua đồ uống cải tạo cơ thể trong cửa hàng, cho bé con uống định kỳ."

Phó Lê hiếu kỳ mở cửa hàng ra, nhìn thấy đồ uống cải tạo cơ thể, được phết đấy, một lọ 10 đồng vàng, xem hướng dẫn sử dụng thấy mỗi ngày phải uống một lọ!

Phó Lê mua một lọ trước, lọ đồ uống tự động xuất hiện ở trên bàn Lục Triết, sau đó cô bắt đầu viết: Bé con, con uống lọ nước trên bàn đi, xem uống có ngon không, xong rồi mẹ con mình nói chuyện tiếp.

Lục Triết nghe cô cầm lọ nước lên uống, đồ uống có vị đào mật tươi mát tràn vào cổ họng, lập tức viết: Rất ngon, vị đào mật.

Một lát sau, Phó Lê viết tiếp: Đây là đồ uống giúp cải tạo cơ thể, uống cái này xong phối hợp với lớp học võ thuật là tốt nhất! Để mẹ mua cả thùng to cho con, mua nhiều được giảm giá ấy. Tối nào trước khi đi ngủ cũng uống một lọ.

Phó Lê viết xong lập tức đi mua đồ, một rương đồ uống tổng cộng có 30 lọ, giá gốc 300 đồng vàng, sau khi giảm giá còn 270 đồng vàng. Giảm tận 30 đồng vàng, thế nên Phó Lê mới chịu chơi lớn mua nhiều như vậy.

Dù sao cô cũng là đồ keo kiệt mà!

Nhìn trên bàn đột nhiên xuất hiện một thùng đồ uống, Lục Triết có hơi bất lực, vừa định xem hướng dẫn ghi trên hộp, lại phát hiện trên giấy xuất hiện một hàng chữ: Bé con à, sắp tới có thể có chuyện lớn xảy đến với con, có điều mẹ lại không biết chính xác được là như thế nào, dù sao thì sau này con có thể trở nên giàu có, nhưng con phải nhớ điều này, con mà giàu rồi thì không được quên mất mẹ đâu đấy!

Lục Triết: "..." Anh rất muốn trả lời lại là tuyệt đối sẽ không quên cô đâu, nhưng cô lại tự xưng mình là mẹ... nên anh lại không muốn trả lời nữa.

Lục Triết viết: Vì sao lại trở nên giàu có? Tôi sẽ trúng xổ số hả?

Ý tưởng trong đầu của Lục Triết là, anh mua vé số trúng giải lớn được rất nhiều tiền, sau đó tới lúc nhận tiền bị người khác để ý, trở thành mục tiêu, có kẻ nào đó muốn gϊếŧ anh vì cướp tài sản, cho nên Phó Lê mới để anh học lớp võ thuật.

Nếu Phó Lê biết Lục Triết đang nghĩ gì, nhất định sẽ cảm thấy trí tưởng tượng bé con nhà mình quá đỉnh.

Phó Lê viết: Cụ thể là gì thì mẹ cũng không rõ, nhưng sẽ tới trong kỳ nghỉ đông tới này của con.

Lục Triết nhìn thấy lời này, thầm nghĩ lại, thăm dò viết: Tôi đi mua vé số à?

Phó Lê trả lời: Không liên quan gì đến vé số, đừng mua.

Lục Triết càng tò mò hơn.

Thứ bảy tuần này là sinh nhật của Lục Trăn Xuyên, nên thứ sáu hôm nay, Tô Xuân Xuân đưa danh sách cho Lục Trăn Xuyên, thấy trong danh sách không có tên Phó Lê, Lục Trăn Xuyên thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi: "Phó Lê không gây khó dễ cho cậu chứ?"

"Không đâu, tớ viết tên cậu ấy rồi, nhưng cậu ấy lại bảo tớ gạch đi." Tô Xuân Xuân nhớ ra Lục Trăn Xuyên coi Phó Lê như kẻ thù, không nhịn được nói: "Hình như cậu ấy không thích cậu nữa rồi."

"Không thích là tốt nhất, để cậu ta bớt tìm cậu gây phiền phức." Lục Trăn Xuyên ghét bỏ nói.

Mấy ngày trước Lục Trăn Xuyên có việc phải đến nơi khác, vậy nên phải xin nghỉ học, cậu ấy luôn sợ Tô Xuân Xuân ở trường sẽ bị Phó Lê bắt nạt. Dù sao thì nếu Phó Lê muốn bắt nạt Tô Xuân Xuân, trong trường ngoài cậu ấy ra thì không ai dám ra tay giúp đỡ.

Tô Xuân Xuân thấy giọng điệu của Lục Trăn Xuyên vẫn không ưa gì Phó Lê, lại nói tiếp: "Tớ thấy hình như thẩm mỹ của Phó Lê thay đổi rồi, có lẽ bây giờ cậu ấy không thích gì cậu nữa, vậy nên cậu yên tâm, cậu ấy sẽ không bắt nạt tớ nữa đâu."

Lục Trăn Xuyên tò mò nhíu mày: "Sao cậu biết? Cậu ta nói với cậu là bây giờ cậu ta thích gu khác à?"

"Cũng không hẳn là như thế, có điều cậu ấy bảo là ngoại hình của cậu khiếm khuyết, nhưng mình thấy cậu bình thường mà, chắc cậu ấy thay đổi mẫu người yêu thích rồi, cho nên không thích cậu nữa." Vẻ mặt Tô Xuân Xuân ngốc bạch ngọt nói.

Lục Trăn Xuyên: "..." Ai ngoại hình có khiếm khuyết cơ! Tớ không có!

Thứ bảy là sinh nhật của Lục Trăn Xuyên, cháu trai lớn nhất nhà họ Lục. Cha của Lục Trăn Xuyên là con cả trong gia đình. Ông nội Lục Trăn Xuyên kết hôn ba lần, cha cậu ấy còn có bốn em trai cùng cha khác mẹ nữa. Vì mấy chú khác đều có nơi phát triển riêng, đi làm bên ngoài không về được, chỉ có mỗi chú nhỏ chơi bời lêu lổng rảnh rỗi đến tặng quà cho cậu ấy.

Người chú này không có giá trị nhan sắc cao giống như tất cả người nhà họ Lục, lại còn suốt ngày ra ngoài ăn chơi đàng điếm. Sau khi học hết cấp ba, vì thành tích học tập quá kém nên không đi học nữa, hai năm trở lại đây thì béo lên, chiều ngang đã gấp hai lần Lục Trăn Xuyên.

Lục Trăn Xuyên ghét bỏ nhìn chú nhỏ Lục Cần, nói: "Chú nhỏ, có phải chú lại mập hơn so với đợt gặp mặt tháng trước không?"

"Có khi là thế, hahahahahahaha." Lục Cần nở một nụ cười vui vẻ, nói: "Nhưng có sao đâu, đàn ông đẹp trai để làm gì? Có tiền mới là quan trọng nhất!"

Lục Trăn Xuyên: "..." Chú có tiền, nhưng tiền đấy không phải là của ông nội cháu cho chú à?

Hôm nay, Lục Cần uống khá nhiều rượu, khi đi ra cửa bị vấp vào ngưỡng cửa ngã đập đầu xuống đất, chảy rất nhiều máu, được người đưa vào bệnh viện.

Mẹ của Lục Cần, cũng chính là vợ hiện tại của ông nội Lục Trăn Xuyên, Lục phu nhân nhận được tin tức, hoang mang đến bệnh viện hỏi thăm sức khỏe con trai, không ngờ lại biết được một tin tức khiến người ta khϊếp sợ.

Vì nguyên nhân về thể chất cơ thể của Lục Cần nên một khi bị thương sẽ khó chữa lành hơn người khác một chút. Trước đây với những vết thương nhỏ thì sau khi bị thương chỉ cần ăn chút đồ bổ là được, nhưng lần này bị ngã mất không ít máu, cho nên cần phải truyền máu.

Nhưng mà Lục phu nhân phát hiện, nhóm máu của bà là nhóm máu O, chồng bà cũng là nhóm máu O, sinh ra con trai cũng chắc chắn phải nhóm máu O, nhưng tại sao bác sĩ lại nói con trai bà có nhóm máu B???

Lục phu nhân: Tôi không nɠɵạı ŧìиɧ mà! Tại sao nhóm máu của con trai tôi lại lạ thế này!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play