Đại đội Hoa Đào địa thế thật sự rất xa trung tâm, nhưng phong cảnh lại đẹp đến không tưởng, đường đi toàn là non xanh nước biếc, phong cảnh trữ tình, ở đây có xây một căn kiểu như biệt thự, có lẽ là nơi đời sau của gia đình hào môn chiếm dụng dưỡng lão.

Thấy căn nhà quen thuộc ở ngay trước mắt, tâm trạng Đỗ Kiến Quốc không những không nhẹ nhõm, ngược lại còn căng thẳng hơn.

Bởi vì con gái sắp về đến nhà họ Đỗ bọn họ, sắp được gặp người thân khác trong nhà rồi.

Tới lúc đó nếu cô không quen cuộc sống đơn sơ ở quê thì phải làm sao?

Trong khi Đỗ Kiến Quốc đang lo lắng, máy kéo đột nhiên dừng lại, ông chú lái máy kéo là người trong đại đội bọn họ, vừa nãy trên đường trở về nghe Đỗ Kiến Quốc kể về biến cố trong gia đình, lập tức đầy tò mò về đứa con gái ruột mà nhà họ Đỗ vừa tìm lại được.

Kết quả vừa nhìn, trước mắt là một thiếu nữ trẻ măng làn da trắng nõn yêu kiều, tướng mạo xinh đẹp tới nỗi nội trong mười dặm tám thôn cũng không tìm được ai sánh bằng.

Ông chú không kiềm được mà âm thầm cảm thán, không hổ là người lớn lên từ nhỏ trong thành phố, vừa nhìn là biết không phải người nông thôn như họ.

Cũng không biết cô bây giờ về có thể chịu được cuộc sống ở nông thôn này không, haiz.

Ông chú không khỏi lo cho gia đình Đỗ Kiến Quốc.

Nên lúc trên xe, ông chú không nhịn được mà nói với Minh Nguyệt một câu: “Cô bé à, đã về nhà rồi, sau này phải hòa hợp với người nhà, cha mẹ cháu đều là người tốt, quê chúng ta tuy điều kiện kém hơn chút, nhưng không phải lãnh đạo đã nói rồi sao, chúng ta đang tiến bộ, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt hơn, tuyệt đối không thể kém hơn thành phố được, cháu cứ yên tâm!”

Đỗ Minh Nguyệt nhìn dáng vẻ vừa căng thẳng vừa tận hết dũng khí của ông chú suýt nữa cười thành tiếng.

Cô đương nhiên biết ông chú đang ẩn ý nói đỡ cho người nhà họ Đỗ, hòng lấy thiện cảm.

Xem ra người ở đây đều rất chất phác, tính cách cũng ôn hòa.

Đỗ Minh Nguyệt cười dịu dàng với ông chú, nhẹ nhàng nói: “Chú, chú yên tâm, sau này cháu chắc chắn sẽ hòa hợp với mọi người trong nhà, phong cảnh núi xanh nước mát ở đây đẹp thế này, cháu thích lắm!”

“Ấy, thích là tốt, thích là tốt, đại đội Hoa Đào chúng ta cũng chào đón cháu!”

Dưới sự nhiệt tình của ông chú, Đỗ Minh Nguyệt cuối cùng đã về đến nhà cùng với nhóm người Đỗ Kiến Quốc.

Mà nhà Hoắc Kiêu ở ngay kế bên, khi đến cổng nhà họ Hoắc anh đã vào nhà trước rồi.

Nhưng trước khi anh bước vào nhà, Đỗ Kiến Quốc vỗ vai anh nói: “Tối nhớ sang nhà chú ăn cơm, nếu cậu không qua là chú giận đấy nhé.”

Hoắc Kiêu nghe vậy chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.

Vì chuyện anh đã nhường vé giường nằm cho Đỗ Minh Nguyệt, lúc trên tàu Đỗ Kiến Quốc đã thủ thỉ tai anh nhiều lần rồi, nói nhất định phải cảm ơn anh đàng hoàng, dù anh có từ chối thế nào, ông cũng không nghe.

May sao lần này vè nhà bản thân mang theo không ít đồ, buổi tối sẽ tặng cho nhà họ Đỗ làm quà đáp lễ cho bữa cơm này.

Sau khi Hoắc Kiêu quay người rời đi, Đỗ Kiến Quốc và Đỗ Vũ Kỳ mới đưa Đỗ Minh Nguyệt tới trước cổng nhà mình.

Tim Đỗ Minh Nguyệt bắt đầu nhảy loạn lên.

Không đợi Đỗ Kiến Quốc gọi, trong sân truyền đến tiếng bước chân vội vã, và tiếng phụ nữ đầy sức sống.

"Lão Đỗ, các ông về rồi à?”

“Chắc chắn là cha về rồi, con còn nghe được giọng của cha mà.”

“Ai da thằng hai con mau chạy ra xem xem đi, chân dài từng này mà chút tác dụng cũng không có!”

Tiếng hai mẹ con đấu khẩu trong sân làm tâm trạng căng như dây đàn của Đỗ Minh Nguyệt trùng xuống không ít.

Có thể nghe được, không khí trong nhà có vẻ khá tốt.

Rất nhanh, theo tiếng nói ấy, hai bóng người đã xuất hiện trước mặt Đỗ Minh Nguyệt.

Một người là phụ nữa trung niên khoảng 40 tuổi, để tóc ngắn trên vai kiểu thịnh hành ở thời đại này, tóc mái dùng kẹp màu đen kẹp lên, người nhìn từng trải lại khoan khoái, mà còn rất duyên dáng, có thể thấy khi còn trẻ chắc chắn là một đại mỹ nhân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play