Cả nhà họ Đỗ đều chẳng có tương lai tốt đẹp gì, cho nên cô ta còn cần trở về gặp bọn họ nữa sao?

Nhưng mà khinh bỉ trong lòng thế thôi, chứ ngoài mặt Lâm Thi Thi vẫn mỉm cười trả lời: “Cha, à không, từ nay con phải gọi người là chú Đỗ rồi.”

“Chú Đỗ yên tâm, con sẽ không bao giờ quên công ơn nuôi dưỡng của nhà chú, chờ sau này có dịp con sẽ trở về thăm mọi người.”

“Được, cứ như vậy đi, chúng tôi đi đây.”

Đỗ Kiến Quốc gật đầu một cái rồi đi đến xách túi hành lý của Đỗ Minh Nguyệt rời đi.

Nhưng ông cũng không ngờ rằng, vừa mới nãy lúc ông cầm túi lên xém chút nữa là đã không xách lên được!

Trong này không phải chỉ có vài bộ quần áo thôi sao, sao lại nặng tới vậy chứ, ít gì cũng phải đến hai ba chục cân đấy?!

Đỗ Kiến Quốc nghi ngờ trong lòng, nhưng cũng không có thể hiện ra ngoài mặt, mà chỉ điều chỉnh sức lực để xách túi hành lý trong tay cho vững vàng, sau đó dẫn Đỗ Minh Nguyệt đến từ giã người nhà họ Lâm.

Dĩ nhiên Đỗ Minh Nguyệt cũng đã chú ý thấy Đỗ Kiến Quốc khi nãy xách hành lý lên thì có chút run tay, sau đó ông còn nhìn cô một cái.

Cô lặng lẽ cúi đầu sờ mũi một cái, giấu đi sự chột dạ trong lòng.

Có lẽ cha cô không hề biết rằng, kích thước của túi hành lý này vẫn y như cũ, chỉ có điều bên trong nó đã được nhét vào thêm không ít thứ đồ.

Nhưng mà chờ khi về đến nhà rồi, những thứ này đều sẽ biến thành bất ngờ thú vị.

Nghĩ như vậy cô cũng không còn cảm thấy chột dạ nữa.

Sau khi một nhóm bốn người đi ra khỏi khu nhà máy cơ khí thì nhanh chóng lên xe buýt đi thẳng đến trạm xe lửa.

Vận may của bọn họ cũng không tệ, mua được vé đi lúc 1 giờ chiều, bây giờ mới chỉ 12 giờ, vẫn có thể dành ra được nửa giờ để đi ăn một chút gì đó, sau đó vào trong sớm hơn nửa giờ để chờ xe tới.

Đỗ Kiến Quốc thấy vậy, chủ động nói rằng ông sẽ đi đến quán ăn ở gần trạm xe lửa để mua về mấy cái bánh bao cho mọi người ăn tạm, rồi giữ lại vài cái lên xe lửa ăn.

Chỉ là ông vừa dứt lời thì bị Hoắc Kiêu ngăn lại.

“Chú, không cần đâu, con có mang theo đồ ăn này.”

Nói rồi, Hoắc Kiêu nhanh chóng mở túi xách tay của anh ra, từ trong đó lấy ra vô vàn các loại khô mực, cá, còn có cả tôm phơi khô.

Nhìn thấy có một đống quà vặt đặc sản hải sản ở ngay trước mắt, a không đúng, hẳn phải là siêu cấp quà vặt, Đỗ Minh Nguyệt câm lặng.

Vậy là ngay bên cạnh cô lại có một thổ hào sao?!

Trong khi Đỗ Minh Nguyệt đang thèm ăn đến chảy nước miếng, thì Đỗ Kiến Quốc và Đỗ Vũ Kỳ lại nhìn những thứ này với vẻ mặt mờ mịt.

“Hoắc Kiêu, những thứ này là gì thế?”

Còn có mùi cực kì tanh nữa.

Đỗ Kiến Quốc và Đỗ Vũ Kỳ từ nhỏ đã sống trên đất liền, cho tới nay cũng chưa từng thấy qua hải sản bao giờ, nói gì đến những món hải sản đã được chế biến qua như thế này.

Có điều bọn họ đã từng thấy tôm rồi, nhưng lớn nhất cũng chỉ lớn bằng một nửa ngón út mà thôi, lại còn trong suốt.

Mà những món đồ trước mắt này, thứ duy nhất bọn họ có thể nhận ra được chính là con tôm, nhưng con tôm này lại dài bằng hai phần ba lòng bàn tay của họ, còn có màu trắng đỏ xen kẽ nhau, thực sự trông rất khác với con tôm mà bọn họ thường thấy.

Hoắc Kiêu trước khi đến hải đảo cũng chưa từng thấy qua những thứ này, cho nên đối với sự nghi hoặc của đám người Đỗ Kiến Quốc cũng không cảm thấy ghét bỏ chút nào, ngược lại còn kiên nhẫn giải thích cho bọn họ một lần.

Đỗ Minh Nguyệt ở bên cạnh lắng nghe, nhưng tầm mắt thì vẫn luôn dừng ở trên đống đồ ăn đấy.

“Hóa ra ngoài đảo còn có những thứ này, hôm nay coi như là được mở mang tầm mắt.”

Nghe Hoắc Kiêu kể ra một tràng các loại sinh vật dưới biển xong, Đỗ Kiến Quốc và Đỗ Vũ Kỳ cũng thể hiện đã tiếp thu được kiến thức mới, rồi cười nói.

“Xem ra cuộc sống của con ở đảo Trường Bình cũng không tệ lắm, trước đó bọn chú còn lo rằng con ở trên đảo không có đủ cơm để ăn nữa đấy.”

Hoắc Kiêu có chút sững sốt, giống như không hiểu vì sao bọn họ lại suy đoán như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play