Đến khi cô quay trở lại, nhìn thấy vẻ mặt Lâm Đông Thuận có chút khó chịu, có vẻ là do cô đã nói đến việc chuyển hộ khẩu.

Bởi vì một khi đã rút khỏi hộ khẩu, quân cờ mà Lâm Đông Thuận dùng để điều khiển cô sẽ mất đi một phần.

Đỗ Minh Nguyệt vờ như không nhìn thấy, trực tiếp đến bên cạnh cha con Đỗ Kiến Quốc, hỏi họ tối nay đã tìm được nơi ở chưa.

Bây giờ trời đã sắp tối rồi, hôm nay chắc chắn không đi được, nên họ phải ở lại thành phố một đêm, ngày mai hãy tính đễn việc rời đi.

Đỗ Kiến Quốc nhận được sự quan tâm của con gái, lập tức nói: “Con đừng lo, cha và anh con có mang tiền rồi, tối nay sẽ thuê nhà nghỉ ở.”

Đỗ Minh Nguyệt nghe vậy, mới yên tâm phần nào.

Chu Cầm ở bên cạnh cũng cảm thấy an tâm, chỉ cần hai cha con nhà này không mặt dày ở lại nhà bọn họ là được.

Nhưng bà ta vẫn giả ngây giả ngô hỏi họ có muốn ở lại ăn cơm không.

Đỗ Kiến Quốc vốn không phải người hay lợi dụng người khác, nghe vậy lập tức từ chối.

Cuối cùng Đỗ Minh Nguyệt nói với bọn họ tiện tối nay cô sẽ thu dọn chút đồ đạc, ngày mai họ hãy đến tìm cô.

Nếu không có gì bất trắc, ngày mai bọn họ sẽ rời đi luôn.

Đỗ Minh Nguyệt gật đầu đồng ý, sau đó tiễn hai cha con Đỗ Kiến Quốc ra đến ngoài cổng.

Trong lúc cô tiễn cha con nhà họ Đỗ, Chu Cầm lập tức chạy đến bên cạnh Lâm Đông Thuận, nôn nóng hỏi ông ta.

“Ông cứ để con bé Minh Nguyệt đó đi cùng người nhà Đỗ như thế à? Chuyện này tại sao không bàn bạc với tôi trước!”

Để ý đến Đỗ Thi Thi bên cạnh, Lâm Đông Thuận không trả lời câu hỏi của bà ta ngay, mà cười nói với Đỗ Thi Thi: “Thi Thi, hồi chiều đi dạo lâu vậy chắc cũng đói rồi nhỉ, tối muốn ăn gì, lát nữa cha bảo mẹ nấu cho con?”

Chu Cầm bên cạnh vừa nghe đã cảm thấy không vui, bà ta không muốn tiếp tục nấu cơm nữa, hơn nữa buổi trưa đã ăn cơm Thi Thi nấu, không thể không thừa nhận mùi vị thực sự không tồi.

Đỗ Thi Thi nghe vậy lại vô cùng bất ngờ.

Lâm Đông Thuận chủ động hỏi khẩu vị của mình, chắc là đã chấp nhận mình rồi.

Thấy vậy, cô ta không thể không biết điều mà đòi hỏi được, thâm chí còn kìm lòng nói: “Mẹ đã đi làm cả ngày cũng rất vất vả rồi, tối nay để con nấu cơm, cũng để cho cha nếm thử tay nghề của con luôn.”

Nghe cô ta nói vậy nghĩa là Chu Cầm đã từng được thử qua rồi?

Lâm Đông Thuận kinh ngạc nhìn Chu Cầm.

Ông ta vốn nghĩ rằng dù gì Đỗ Thi Thi cũng là lần đầu đến nhà, dù sau này việc nấu cơm giặt giũ đều sẽ là cô ta đảm nhiệm, nhưng bây giờ tiến độ không thể nhanh thế này được.

Cuối cùng vẫn là cô ta hiểu chuyện.

Chu Cầm cũng lập tức nói: “Ôi chao ông nói vậy là sao, buổi trưa ăn cơm con bé nấu bây giờ vẫn còn nhớ được mùi đây này, lại vất vả cho Thi Thi phải nấu cả bữa tối rồi.”

Đỗ Thi Thi lắc lắc đầu ý nói không thành vấn đề, sau đó tự tin đầy mình chạy đi nấu cơm.

Bây giờ hai vợ chồng nhà họ Lâm càng ngày càng tốt với cô ta, cô ta cũng phải nắm chắc mọi cơ hội để thể hiện bản thân, như vậy sau này khi cô ta cần đến sự giúp đỡ của bọn họ, bọn họ cũng sẽ cam tâm tình nguyện.

Thấy Đỗ Thi Thi bước vào bếp, Lâm Đông Thuận mới tắt đi nụ cười nhìn Chu Cầm.

“Sau này trước mặt Đỗ Thi Thi, bà chú ý hộ tôi một chút, đừng có suốt ngày nhắc đến Minh Nguyệt!”

Chu Cầm: “Thì sao, không lẽ con nhỏ này còn dám làm phản hay sao, tôi là mẹ nó, đây là nhà tôi!”

Trong cái nhà này bà ta muốn nói ai thì nói.

Lâm Đông Thuận nghe vậy chỉ thấy mệt người, nhưng cuối cùng đó vẫn là người vợ chung chăn chung gối với mình, sau này vẫn còn phải sống cùng nhau.

Ông ta chỉ có thể nền nã nói lẽ với bà ta.

“Em không thấy chuyện hôm nay sao, con bé này là người có suy nghĩ, có dã tâm, người thông minh có tác dụng hơn nhiều so với con nhỏ Minh Nguyệt ngu ngốc kia, thế nên sau này em bớt nhắc đến Minh Nguyệt trước mặt con bé đi, tránh để con bé nghĩ chúng ta vẫn nhớ Minh Nguyệt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play