Đáng tiếc cho dù Đỗ Kiến Quốc có nói như thế nào thì vợ chồng Lâm Đông Thuận đều không nghe lọt lỗ tai nữa rồi, thậm chí còn cảm thấy ông đang gây sự nói láo!
Quả nhiên là từ dưới quê lên mà, ngay cả việc nắm bắt cơ hội trước mắt thôi mà cũng không biết, thật sự cho rằng nhà họ Vương người ta là gia đình hạng ba, lại sẽ ngoan ngoãn chờ Minh Nguyệt thêm mấy năm nữa sao?
Không có Minh Nguyệt thì người ta chỉ cần đổi sang người khác là được thôi!
Chu Cầm lười nghe Đỗ Kiến Quốc nói nhảm, bà ta công khai cười châm biếm.
“Đủ rồi, hôn ước này không thể nào hủy bỏ được! Nhà chúng tôi vất vả lắm mới có được hôn sự này với nhà họ Vương, sao có thể nghe các người nói vài ba câu là hủy bỏ được chứ, anh cũng thật hài hước quá đi, không biết gì mà cũng bày đặt ở chỗ này chỉ điểm giang sơn.”
Hôn ước không còn nữa thì bọn họ lấy gì để cho con trai lên đại học đây?
Người nhà họ Đỗ này đúng thật là đang nằm mơ mà!
Lời cuối cùng nói ra thật sự không chừa cho Đỗ Kiến Quốc một chút mặt mũi nào, nét mặt ôn hòa của ông cũng đã dần biến mất.
Đỗ Thi Thi thấy Đỗ Kiến Quốc nói một tràng như vậy vẫn không thể thành công giải trừ hôn ước của Minh Nguyệt thì vô cùng thất vọng về ông.
Xem ra cô ta chỉ có thể ra tay thêm lần nữa.
Ngay lúc không khí trong phòng đang vô cùng căng thẳng thì giọng nói của Đỗ Thi Thi lại vang lên thêm lần nữa.
“Mẹ, mẹ cũng đừng trách cha, thật ra Minh Nguyệt cũng không hề có tình cảm gì với anh nhà họ Vương kia...”
Nói rồi cô ta còn dùng ánh mắt day dứt nhìn về phía Đỗ Minh Nguyệt một cái, tựa như đang thể hiện sự áy náy của mình vì đã nói ra hết suy nghĩ trong lòng của cô.
Chu Cầm và Lâm Đông Thuận vừa nghe vậy thì có chút kinh ngạc, bởi vì họ thật sự không thể nào hiểu được lý do tại sao Minh Nguyệt lại không có cảm tình với Vương Tranh Lượng.
Vương Tranh Lượng người ta điều kiện tốt đến như vậy, dáng dấp cũng không tệ, với điều kiện này cũng không biết có bao nhiêu người chạy theo muốn gả cho hắn, vậy mà con nhỏ c.h.ế.t tiệt này lại không có cảm giác gì là sao chứ?
A, thật đúng là không biết tốt xấu mà!
Nhưng mà phàn nàn thì phàn nàn vậy thôi, chứ hai người bọn họ cũng không thèm quan tâm đến thái độ của Minh Nguyệt như thế nào đâu, dù sao trước giờ họ sai bảo nó cũng đã quen rồi, ý kiến của con nhỏ này căn bản cũng không đáng để bọn họ để tâm làm gì.
Mà khoảnh khắc khi Đỗ Kiến Quốc nhìn thấy thái độ thay đổi rõ rệt của hai vợ chồng nhà họ Lâm này, khi nãy dù có bị Chu Cầm mắng ông cũng không tức giận vậy mà bây giờ lại bùng lên lửa giận tột cùng.
Coi như ông đã nhìn rõ, hai người này không chỉ sai bảo Minh Nguyệt làm đủ thứ việc mà ngay cả suy nghĩ của cô cũng không thèm quan tâm tới một chút nào.
Ngày hôm nay nhất định ông phải hủy bỏ hôn sự này!
Không chỉ vậy mà ông cũng sẽ mang người đi luôn!
Đỗ Kiến Quốc vừa định tỏ thái độ kịch liệt lại với đám người Lâm Đông Thuận thì Đỗ Vũ Kỳ ở một bên vỗ một cái lên vai ông, bày tỏ hãy để anh nói.
Đỗ Kiến Quốc biết con trai mình thông minh từ trước đến giờ, anh tự tin ra mặt như vậy thì chắc chắn sẽ êm xuôi cả thôi.
Thấy vậy ông chỉ có thể nén lửa giận trong lòng mà nhường cho con trai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT