Xem ra anh ấy thực sự không nhìn nhầm, đứa em gái này là người hiểu chuyện dễ gần.

Ý nghĩ như vậy cũng xuất hiện chớp nhoáng trong lòng Đỗ Minh Nguyệt.

Trước khi gặp người nhà họ Đỗ, trong lòng cô ít nhiều cũng có chút bồn chồn, lo rằng người nhà họ Đỗ sẽ khó hòa hợp.

Nhưng may là bây giờ đã gặp được rồi, nhìn thấy người cha Đỗ Kiến Quốc chất phác mộc mạc, anh hai tuy ít nói, nhưng cũng có thể nhìn ra được là người chín chắn có lập trường.

Thế này là tốt rồi, chỉ cần không có gì khó coi, cô đều rất hài lòng.

Hơn nữa cũng không biết có phải là do trong cơ thể này có đang chảy cùng dòng m.á.u với Đỗ Kiến Quốc bọn họ hay không mà có cảm giác đặc biệt thân thiết với người nhà họ Đỗ.

Hai bên sau khi đã phá bỏ khoảng cách liền kể về tình hình của nhau.

Hai cha con Đỗ Kiến Quốc thoải mái nói một chút về tình hình nhà họ Đỗ cho Đỗ Minh Nguyệt, nhà có bao nhiêu người, mọi người làm những công việc gì v.v, Đỗ Minh Nguyệt cũng đơn giản thuật lại cuộc sống ở nhà họ Lâm của mình.

Cô không hề thêu dệt, cũng không cố tình giấu diếm, cứ thành thực mà nói ra hoàn cảnh trước đây của chủ nhân cơ thể này hết một lượt.

Khi nghe được Minh Nguyệt phải hầu hạ cả nhà, nấu cơm giặt quần áo cho bọn họ, dọn dẹp nhà cửa, còn có lúc phải thay em trai Lâm Tiểu Soái chạy việc vặt làm này làm kia, sắc mặt Đỗ Kiến Quốc và Đỗ Vũ Kỳ lập tức trùng xuống.

Con gái trong nhà giúp đỡ mọi người làm việc thực ra rất bình thường, nhưng những việc Minh Nguyệt làm không phải là quá nhiều rồi sao?

Hơn nữa cậu em trai đó cũng lớn rồi, người lớn chừng nào rồi mà việc của mình cũng không biết làm, còn phải để chị giúp?

Đứa nhóc này nếu mà để ở nhà bọn họ, tuyệt dối sẽ bị giáo huấn thật nghiêm khắc!

Đỗ Kiến Quốc vốn dĩ trong lòng luôn áy náy đối với đứa con gái thất lạc nhiều năm này, lúc này nghe được quá khứ bao năm nay của Minh Nguyệt, lại càng xót cô hơn.

Thi Thi ở nhà họ còn chưa từng làm qua những việc này nữa, sao tiểu thư đài các ở thành phố mà còn phải sống khổ cực đến thế!

Lúc này Đỗ Kiến Quốc đã âm thầm quyết định phải đưa Minh Nguyệt đi.

Trong lúc mấy người nói chuyện, Đỗ Thi Thi bên kia cũng đã nấu cơm xong rồi.

Bữa cơm này cô vắt óc suy nghĩ, dùng hết khả năng của mình, cuối cùng đã làm được một bàn thức ăn hoàn chỉnh đủ cả màu sắc lẫn hương vị.

Cô ta bắt buộc phải cho người nhà họ Lâm biết ưu điểm của mình, phải để cho họ biết được bản thân cô ưu tú hơn có ích hơn so với “Lâm Minh Nguyệt” kia mới được!

Thế nên cô phải nắm bắt mọi cơ hội thể hiện bản thân, mới có thể làm cho người nhà họ Lâm thích cô ta hơn.

Kiếp trước cô ta chẳng có bản lĩnh gì, vì để kiếm kế sinh nhai mà từng đi làm bảo mẫu, nên khả năng nấu nướng cũng gọi là không tồi.

Thời buổi này mọi người vì tiết kiệm, cả nửa năm cũng chưa được ăn đồ gì ngon, những món mà bản thân làm này người nhà họ Lâm ăn rồi nhất định sẽ thấy kinh ngạc.

Sau khi nấu xong, Đỗ Thi Thi còn niềm nở lên lầu gọi Chu Cầm ăn cơm.

Nhìn bóng lưng bận trước bận sau của cô ta, trong lòng Đỗ Kiến Quốc và Đỗ Vũ Kỳ đều rất thất vọng, thậm chí có phần chẳng mấy dễ chịu.

Khi ở nhà họ Đỗ, việc nhàn hạ nhất nhẹ nhàng nhất đều là do Đỗ Thi Thi đảm nhiệm.

Luôn được cơm bưng nước rót tận miệng, số lần cô ta vào bếp nấu cơm một năm chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Kết quả ngay ngày đầu tiên đến đây đã đặc biệt nấu cơm cho mẹ ruột.

Chẳng lẽ lại nói chỉ có cha mẹ ruột của cô ta thì cô ta mới thương, những người trong gia đình mà nuôi cô ta lớn một chút cũng không cần quan tâm sao?

Trái tim Đỗ Kiến Quốc đã hoàn toàn nguội lạnh rồi.

Đỗ Minh Nguyệt chú ý đến cảnh này, cũng chỉ có thể than ngắn thở dài một tiếng trong lòng thôi.

Chu Cầm tuy không vừa ý Đỗ Thi Thi chạy lên lầu trên, nhưng lại rất ưng món ăn cô ta nấu, chỉ là cho hơi nhiều dầu nên hơi tiếc.

Xem ra đứa con gái lớn lên từ nhỏ ở nông thôn này cũng không vô dụng như bà ta tưởng tượng.

Sau này hai cô con gái vừa hay có thể một đứa đảm nhiệm nấu cơm, một đứa chuyên làm việc nhà, quá hời rồi!

Chu Cầm dường như đã nhìn thấy cảnh tượng hạnh phúc khi chính mình được hai cô con gái phục vụ.

Mà Đỗ Minh Nguyệt sau khi được ăn cơm Đỗ Thi Thi nấu, trong lòng bất chợt nảy sinh ra nhiều nghi hoặc.

Sao cô lại cảm thấy cách làm và mùi vị của mấy món này giống giống với mấy món cô đã ăn ở thời hiện đại nhỉ.

Không lẽ là do cô đã quá nhạy cảm?

Sau bữa cơm, Chu Cầm phải tiếp tục đi làm, nhưng lại không yên tâm để người nhà họ Đỗ ở lại nhà.

Tuy nói có nha đầu Đỗ Minh Nguyệt đó cũng ở nhà, nhưng Đỗ Kiến Quốc là cha ruột của cô, ngộ nhỡ cô nghe cha ruột mình lừa, đưa bọn họ lên tầng hai trộm đồ thì sao.

Không được, buổi chiều không thể để bọn họ tiếp tục ở lại được.

Thế là Chu Cầm nghĩ xong, liền bảo Đỗ Minh Nguyệt đưa họ ra ngoài đi dạo, lấy lí do là để quen với môi trường ở đây.

Mấy người Đỗ Kiến Quốc thật ra cũng ngại ở lại trong nhà họ khi chủ nhà không có nhà, đề nghị này của Chu Cầm vừa hay trùng khớp với ý nghĩ của bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play