Dù sao cuộc hôn nhân này cũng là hôn lễ đầu tiên trong đời Tô Thời Sơ, Ân Dĩ Mặc cũng là người đàn ông đầu tiên của cô.

Nói rằng không có cảm xúc đó là giả, nhưng cô cũng rất tỉnh táo, cô hiểu rằng mình tuyệt đối không có khả năng ở bên cạnh người như Ân Dĩ Mặc trong thời gian dài, cho dù không có Tống Thanh Thanh thì có thể còn có Lý Thanh Thanh tiếp theo hay Triệu Thanh Thanh.

Cô và anh không môn đăng hộ đối, rời đi sớm mới là lựa chọn tốt nhất.

Thế nhưng vừa nghĩ đến chuyện không gặp được Ân Dĩ Mặc nữa, n.g.ự.c cô cảm thấy tắc nghẽn như bị nhét một cục bông lớn.

“Quên đi, dù sao ở chung lâu như vậy cũng nên có tình cảm. Ân Cẩu vừa đẹp trai vừa có tiền, có chút không nỡ là chuyện đương nhiên.” Tô Thời Sơ vỗ mặt, làm cho mình tỉnh táo.

Dù sao hôm nay Ân Dĩ Mặc đã hứa chỉ cần cô nghĩ cách trả lại tiền thì cô có thể sớm chặt đứt những ý niệm không nên có này trong đầu.

Nghĩ đến những điều này, tâm trạng của cô tốt hơn một chút, cô trở mình, rơi vào giấc mơ.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm, Tô Thời Sơ thần bí kéo Lâm Hoài vào một góc.

“Phu nhân, cô tìm tôi có chuyện gì vậy?” Lâm Hoài cũng không ngạc nhiên, như thể đã dự liệu mọi chuyện từ trước.

Tô Thời Sơ xua tay, nói tùy ý: “Ở công ty gọi tôi là thư ký Tô là được rồi.”

Đôi mắt trong veo của cô không biết có chủ ý gì, nhưng lại có chút lén lút, thoạt nhìn không có ý tốt gì, giọng nói cũng trầm xuống: “Trợ lý Lâm, anh lén nói cho tôi biết Ân tổng lo cho cha tôi tốn khoảng bao nhiêu tiền?”

Trong lòng Tô Thời Sơ đã tính kỹ, với tính cách xấu xa của Ân Cẩu, tuyệt đối sẽ tống tiền cô trước khi đi.

Tư bản ác độc đều như vậy chứ đừng nói đến Ân Dĩ Mặc.

Lâm Hoài mím môi, nở một nụ cười tiêu chuẩn: “Ông Tô ở bệnh viện Thái Khang đứng đầu Thượng Thành, tốn ba tỷ. Phẫu thuật bắc cầu tim mời bác sĩ có uy tín nhất ở nước ngoài, mức thù lao là mười tỷ. Thuê hộ lý chuyên nghiệp và chuyên gia dinh dưỡng cho ông Tô, mỗi người một tỷ rưỡi....”

Tô Thời Sơ nghe đến choáng váng: “Anh nói thẳng con số tổng đi.”

“Thật ra những gì tôi vừa nói nghe có vẻ nhiều, nhưng tổng số cũng không nhiều, tổng cộng là ba mươi ba tỷ năm trăm triệu đồng.” Lâm Hoài cười đáp, tựa như gió xuân.

Tô Thời Sơ kinh hãi!

“Trợ lý Lâm, ở trong mắt anh đây là một con số nhỏ sao?”

Tô Thời Sơ suýt nữa phát ra tiếng hét, cái gì gọi là “tổng tiền cũng không nhiều”? Số tiền này gần ba mươi bốn tỷ, rõ ràng là một con số rất lớn!

Lâm Hoài vẫn tươi cười như trước, gió xuân khắp mặt: “Đối với Ân tổng mà nói, đây đúng là một con số nhỏ.”

Tô Thời Sơ: “…”

Cô tức giận đến mức đột nhiên hối hận vì đã khoe khoang.

Có chắn là nên bàn điều kiện với Ân Dĩ Mặc? Hơn ba mươi ba tỷ này, cô phải không ăn không uống làm mấy đời mới có thể trả lại được?

Vì biết được số tiền thuốc men khổng lồ, tâm trạng Tô Thời Sơ ai oán, buổi trưa còn không muốn ăn cơm, ỉu xìu nằm ở ghế phòng làm việc.

Ân Dĩ Mặc biết được chuyện này, có chút dở khóc dở cười: “Cô ấy vì nợ tiền mà không muốn ăn cơm?”

Lâm Hoài đáp: “Sau khi phu nhân biết, sắc mặt vẫn rất xấu, sáng nay cũng chưa từng ra khỏi văn phòng.”

Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú trong sáng của Ân Dĩ Mặc hiện lên nụ cười đùa giỡn, anh đứng dậy khỏi ghế da, cầm hộp cơm mà cấp dưới vừa mang đến, đẩy cửa đi tìm Tô Thời Sơ.

Trong phòng, Tô Thời Sơ cầm bút, nghiến răng nghiến lợi, tức giận viết đi viết lại tên Ân Dĩ Mặc trên giấy, sau đó liều mạng vẽ những vòng tròn:

“Nhà tư bản c.h.ế.t tiệt... Ân Dĩ Mặc c.h.ế.t tiệt! Dám nhân lúc khó khăn mà cướp bóc!”

Tô Thời Sơ quá mức phẫn hận nên đã quên mất trong phòng làm việc của mình còn camera giám sát, đầu bút đ.â.m mạnh vào tờ giấy, như thể có mối thù to lớn với nó.

Đúng lúc này, cửa văn phòng bị đẩy ra.

Tô Thời Sơ còn chưa kịp điều chỉnh cảm xúc, hung dữ nhìn chằm chằm vào cánh cửa, khi nhìn thấy người đó là Ân Dĩ Mặc, ánh mắt cô lóe lên, mất tự nhiên chuyển sang chỗ khác.

“Đang mắng tôi hả?” Giọng nói Ân Dĩ Mặc trầm thấp, khóe môi hơi nhếch lên, nhìn thấy khuôn mặt uể oải của cô, trong lòng anh cảm thấy rất vui vẻ, đôi mày tuấn tú giãn ra.

“Tôi nào dám.” Tô Thời Sơ nghiêng đầu, không nhìn anh, tiếp tục yên lặng mắng anh trong lòng.

Ân Cẩu! Khốn kiếp! Nhân lúc cháy nhà hôi của, tư bản ăn thịt người uống m.á.u người!

Ân Dĩ Mặc liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của người phụ nữ này: “Bây giờ đổi thành mắng tôi trong lòng?”

“Thật sự không có.” Tô Thời Sơ cứng miệng.

Thấy cô không thừa nhận, Ân Dĩ Mặc cũng lười tranh cãi với cô, đôi mắt hơi nâng lên: “Sao không đi ăn cơm?”

“Tôi có tiền ăn cơm sao?” Tô Thời Sơ vẫn tức giận.



“Cơm ở nhà hàng công ty dưới lầu hình như cũng không đắt.”

“Không đắt thì tôi có thể ăn được sao?”

Ân Dĩ Mặc: “...”

Anh cảm giác từ sau khi mình đáp ứng điều kiện của cô, người phụ nữ này càng ngày càng kiêu ngạo và ngang ngược!

Lông mày anh nhíu lại, đôi môi mỏng hơi nhếch lên: “Vậy ý của cô là trước khi tích góp đủ tiền thì cô không định ăn cơm sao?”

Tô Thời Sơ hừ lạnh một tiếng thay cho câu trả lời.

“Nếu cứ tiếp tục tiết kiệm như vậy thì không cần đợi đến khi cô tiết kiệm đủ tiền. Mấy ngày nữa ảnh của cô sẽ được treo trên tường, mỗi ngày tôi sẽ đốt tiền giấy cho cô.”

Ân Dĩ Mặc miệng lưỡi độc ác, không chút khách khí.

“Làm phiền Ân tổng đốt cho tôi nhiều hơn một chút, lúc sống chưa từng tiêu tiền, đến thế giới cực lạc, phải để cho tôi làm đại gia.”

Ân Dĩ Mặc: “…”

Quả nhiên, luận mức độ phản ứng miệng lưỡi, Tô Thời Sơ vẫn hơn một bậc.

Sắc mặt Ân Dĩ Mặc hơi trầm xuống, không muốn tiếp tục cãi nhau với cô, anh đặt mạnh hộp cơm trên tay lên bàn cô: “Sau này phải ăn cơm đúng giờ, buổi chiều trả lương cho cô.”

Ân Dĩ Mặc phất tay áo rời đi, Tô Thời Sơ nhìn túi đồ ăn trên bàn, nuốt nước miếng.

Không biết có phải là ảo giác hay không nhưng cô có thể mơ hồ ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ túi đựng đồ ăn trưa luôn hấp dẫn vị giác của cô.

Bỏ đi, hộp cơm đã được đưa đến trước mặc, không ăn không được!

Tô Thời Sơ hạ quyết tâm, tiến lên nhanh chóng mở túi ra, bên trong là đồ ăn nóng hổi, mỗi một món ăn đều đặc biệt tinh xảo, vừa nhìn đã biết là do đầu bếp làm.

Nhìn món ăn tinh xảo, ngón trỏ Tô Thời Sơ lập tức động đậy, ăn một cách ngấu nghiến.

Tâm trạng vốn không tốt cũng vì bữa trưa này mà vơi đi rất nhiều.

Phòng bên cạnh.

Ân Dĩ Mặc uể oải dựa vào ghế sofa, lơ đãng nhìn người phụ nữ trong camera.

“Tướng ăn thật xấu.” Ân Dĩ Mặc khẽ cười một tiếng, nhưng đôi mắt hẹp dài lại càng trở nên sâu thẳm và ôn hòa.

“Ân tổng, có cần gọi thêm một phần cho anh không?” Lâm Hoài đứng ở cửa, quan tâm mở miệng.

Ân Dĩ Mặc nhếch môi lên: “Không cần.”

Anh đâu cần ăn cơm nữa chứ? Chỉ nhìn bộ dáng người phụ nữ ngốc nghếch ăn, anh cũng đã cảm thấy ngon miệng.

Lâm Hoài nghe vậy mỉm cười, yên lặng rời khỏi văn phòng, không làm phiền anh nữa.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play