Lăng Vân Vũ nhíu mày, sự u ám và cuồng bạo trong mắt đã biến mất, khôi phục lại bộ dạng ăn chơi bất cần như thường ngày.

“Chuyện này thật thú vị.”

Ôn Thư cảm giác thân thể không còn đau đớn như vừa rồi, ngồi thẳng người, quay đầu nhìn về phía hắn: “Lăng thiếu định đem chuyện này nói cho tổng giám đốc Ân sao?”

“Tôi không phải là đán phụ nữ nhiều chuyện, không rảnh nói chuyện này ra ngoài.” Lăng Vân Vũ xoay người, đưa lưng về phía Ôn Thư, để lộ tấm lưng cường tráng của hắn.

Nghe được đáp án của hắn, khóe mắt Ôn Thư lóe lên sự thất vọng.

Nếu Lăng Vân Vũ không có ý định nói cho Ân Dĩ Mặc, vậy xem ra anh sẽ không biết được tin tức gần đây Tô Thời Sơ đã đi xin việc.



Đêm đó.

Ân Dĩ Mặc nhìn căn hộ trống rỗng, sắc mặt vô cùng âm trầm.

“Lâm Hoài, điều tra xem phu nhân đi đâu.”

Lâm Hoài lên tiếng, vừa chuẩn bị đi điều tra, đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông: “Quên đi, không cần đi nữa.”

Tô Thời Sơ chắc chắn sẽ không về nhà mình, căn hộ Penang cũng sẽ không, tám chín phần sẽ ở lại bên An Nhược Tình.

Nếu như bây giờ anh cho người đi tìm, nói không chừng An Nhược Tình có thể làm ra chuyện gì đó ngoài tầm kiểm soát của anh.

“Bảo đảm an toàn cho phu nhân, về việc cô ấy đang ở nơi nào, không cần báo cáo cho tôi.”

Nói xong, Ân Dĩ Mặc cúp điện thoại.

Sau khi đưa Tống Thanh Thanh về Vận Uyển, anh đã nhanh chóng quay về tìm Tô Thời Sơ, kết quả người phụ nữ này lại để cho anh một căn phòng trống.

Ban đầu anh còn chuẩn bị một ít lý do để dỗ dành cô, bây giờ xem ra hoàn toàn không cần thiết nữa.

Nằm trên chiếc giường lớn trong phòng của Tô Thời Sơ, đắp chăn của cô, ngửi thấy mùi hương ngọt ngào trong không khí chỉ thuộc về Tô Thời Sơ, Ân Dĩ Mặc càng thêm phiền não, không thể ngủ được.

Anh dứt khoát xoay người đứng dậy, thân thể cao lớn đứng trước cửa sổ.

Trời đã rạng sáng, cả thành phố Thượng Thành đặc biệt yên tĩnh, giống như một đứa bé đang say giấc, vô cùng yên tĩnh và bình yên.

Nhìn màn đêm đầy trời sao ngoài cửa sổ, Ân Dĩ Mặc đột nhiên nhớ đến hình ảnh Tô Thời Sơ mặc lễ phục, ngồi ngay ngắn ở chỗ đó.

Lúc dẫn theo Tống Thanh Thanh rời đi, anh còn vội vàng liếc nhìn hình dáng xinh đẹp của cô, trong nháy mắt, nhịp tim của anh đập lệch đi nửa nhịp.

Bằng một cách nào đó, mỗi khi đối mặt với Tô Thời Sơ, anh luôn có một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được.

Sự quen thuộc này làm cho anh cảm thấy giống như cách bắt chuyện thô tục của những người đàn ông trên đường, chính là kiểu không có lý do, không thể giải thích được.

Một người là doanh nhân khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng. Một người là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã phụ thuộc vào nhân viên bị sa thải của một công ty nghèo túng. Cuộc sống giữa hai người bọn họ, làm sao có thể giao tiếp với nhau, càng đừng nói gì đến cảm giác quen thuộc.

Có lẽ, loại cảm giác quen thuộc này gọi là sự áy náy.

Ân Dĩ Mặc nheo đôi mắt tuấn tú lại một chút, xoay người, đưa lưng về phía cửa sổ, ánh sáng nhỏ le lói bên ngoài cửa sổ bao phủ lên người anh, bao lấy toàn thân anh, trong căn phòng tối đen hiện lên bóng dáng cao lớn của một người đàn ông.

Tô Thời Sơ, chúng ta có duyên không phận!

Ngày hôm sau.

Tuy rằng phòng của Ôn Thư quả thật rất thoải mái, nhưng từ lúc Tô Thời Sơ nằm trên giường, cô vẫn không thể ngủ ngon giấc, cảm giác bản thân có rất nhiều tâm sự, lúc thức dậy trên mắt thấy rõ hai quầng thâm thật lớn.

Cũng may trong toilet ở nhà Ôn Thư có mỹ phẩm, cô dùng một ít kem che khuyết điểm che phủ quầng thâm mắt, lấy thỏi son trong túi thoa lên môi, làm cho gương mặt được sáng sủa một chút rồi mới ra ngoài.

Sau cùng thì cô vẫn là nhân viên của Quốc Tế Huy Hoàng.

Một ngày trôi qua, tuy rằng vẫn phải giao tiếp với Ân Dĩ Mặc trong công việc, tất nhiên đối phương cũng giao tiếp bình thường hơn lúc trước nhiều.

Giữa hai người giống như chỉ còn lại quan hệ cấp trên cấp dưới, sắc mặt của anh vẫn luôn lạnh lùng, đối đãi với cô và những nhân viên khác không có sự khác nhau.

Tô Thời Sơ lo lắng cả một ngày, đến lúc tan tầm mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ cô vẫn còn để ý những lời ngày đó Ân Dĩ Mặc nói với cô trong bệnh viện, cho nên hành vi bây giờ của cô mặc định là sự cố gắng kiếm tiền trả lại cho anh.

Nghĩ đến những điều này, trong lòng Tô Thời Sơ không biết là nên vui mừng hay nên cảm thấy mất mát.

Cô sắp xếp lại cảm xúc của mình, nhanh chóng rời khỏi công ty, chuẩn bị đi đến Wild Rose làm công việc tiếp theo.

Cô cần tiền, cô rất cần tiền.

Văn phòng chủ tịch.

“Ân tổng, sau khi phu nhân tan tầm đã lập tức rời khỏi công ty.”

Lâm Hoài cung kính thông báo, trên mặt còn thể hiện một chút do dự, bộ dạng muốn nói rồi lại thôi, chỉ tiếc là Ân Dĩ Mặc vẫn luôn cảm thấy phiền não, căn bản không chú ý đến cậu:

“Cô ấy nôn nóng tan tầm như vậy sao?”

Suốt một ngày hôm nay, cô gái ngu ngốc Tô Thời Sơ này đều bày ra khuôn mặt thối rửa lúc làm việc, là bày ra cho ai xem đây?

“Mặt khác, đêm qua phu nhân…”

“Đừng nói với tôi những chuyện này.” Ân Dĩ Mặc lạnh lùng nói: “Cô ấy thích đi đâu thì đi, tôi không quan tâm.”

“Vâng ạ.” Lâm Hoài đành phải im miệng, lùi sang một bên.

Đôi mắt Ân Dĩ Mặc mở to, đột nhiên đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc, Lâm Hoài theo sát phía sau.

Dọc trên đường đi, khuôn mặt của Ân Dĩ Mặc đều đen lại, đã mấy lần Lâm Hoài muốn mở miệng nhưng đều không nói.

“Ân tổng, bây giờ chúng ta đi…”

“Đến Vận Uyển, thăm Thanh Thanh.”

Lâm Hoài không nói gì, chỉ đạp chân ga lái xe, rất nhanh đã đến Vận Uyển.



Wild Rose.

Từ sau chuyện ngày hôm qua, Tô Thời Sơ không dám để Ôn Thư chọn quần áo cho cô nữa, cô quyết định tự mình đi vào phòng nghỉ chọn quần áo.

Kết quả lựa chọn cả nửa ngày vẫn không tìm được một bộ đồ nào kín đáo, ngoại trừ bộ quần áo trên người cô.

“Đừng nghĩ nữa, chỗ này của tôi là một quán bar, không phải yến hội cao cấp.”

Ôn Thư tựa người vào bên cửa, ánh mắt lười biếng híp lại nhìn cô, khóe miệng cười cười.

Tô Thời Sơ chau mày, cuối cùng nhìn thấy một chiếc váy len màu trắng, ánh mắt sáng ngời vội vàng cầm lấy.

Chiếc váy này có thể nói tương đối kín đáo, áo len cổ cao che được phần cổ, độ dài cũng rất hợp lý, chỉ trên đầu gối một chút.

Sau khi mặc vào, Tô Thời Sơ mới nhận ra bản thân đã sai.

Chiếc váy áo len này vô cùng ôm người, phần lưng thắt chặt, phần m.ô.n.g cũng là thiết kế bao mông, cả chiếc váy ôm chặt trên người cô, hiện ra đường cong quyến rũ trên cơ thể, mê hoặc không nói nên lời.

“Chậc chậc, hôm nay làm thỏ trắng thuần khiết sao?” Ôn Thư không nhịn được lên tiếng trêu chọc:

“Cô thừa nhận đi, với dáng người và diện mạo của cô, mặc cái gì cũng đều rất mê người, khiến người ta dễ dàng phạm tội.”

Tô Thời Sơ quay đầu, nhìn thoáng qua chiếc áo rộng mình mặc khi đến đây đặt trên ghế sô pha: “Mình có thể…”

“Không được! Đi làm thì phải mặc quần áo ở nơi làm việc.” Ôn Thư vừa nói vừa đẩy cô ra ngoài, còn không quên đeo mặt nạ cho cô.

Hôm nay là một chiếc mặt nạ viền trắng, rất phù hợp với bộ trang phục này của cô.

Giống như ngày hôm qua, Tô Thời Sơ vừa xuất hiện đã thu hút không ít ánh mắt của mọi người, quầy bar lập tức bị vây kín.

Ôn Thư không ở bên cô quá lâu, cô cảm thấy chuyện như ngày hôm qua không thể xảy ra nữa, cho nên tập trung làm công việc của mình.

Tô Thời Sơ ngồi một lúc lâu, cảm thấy quá nhàm chán, nhịn không được ngáp hai cái.

“Người đẹp mệt sao? Hay là, đến đây chơi trò chơi một lát?”

Đột nhiên có một người đàn ông mở miệng đề nghị, trong mắt đối phương tràn đầy sự hưng phấn cao độ.

Tô Thời Sơ hứng thú ngẩng đầu lên: “Chơi trò gì?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play