Không nghĩ đến Ôn Thư có thể chỉ dùng một câu liền đoán trúng, Tô Thời Sơ vô cùng kinh ngạc, khẽ nhếch môi muốn giải thích.

Nhìn thấy trên mặt Tô Thời Sơ chợt lóe lên vẻ kinh ngạc, Ôn Thư che miệng cười khẽ:

“Cô nhìn dáng vẻ hiện tại của cô đi, hốc mắt đỏ lên, khóe miệng rủ xuống, đây không phải là đã chịu uất ức thì còn có thể là cái gì nữa?”

Ôn Thư nói như vậy, Tô Thời Sơ liền không có giải thích với cô ta nữa, chỉ cười khổ một tiếng.

“Tiểu thư, nước chanh của cô.”

Tô Thời Sơ nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn xong liền ngửa đầu uống một hơi.

Nước chanh lạnh lẽo, chua chát, cô chỉ cảm giác được chất lỏng lạnh lẽo chua chát kia theo cổ họng của mình, một đường đi xuống dạ dày, lạnh đến tận tim.

Ôn Thư thấy cô không muốn nói đến chuyện này nhiều, cũng biết điều không cố gắng hỏi thăm thêm nữa.

Rơi vào tình cảnh này, vốn cũng giống như người uống nước, là nước nóng hay lạnh, chỉ có người uống mới biết, một người ngoài như cô, không có lý do gì mà can dự vào quá nhiều.

“Đột nhiên đến tìm tôi, là muốn tôi giúp đỡ?”

Dù sao Ôn Thư cũng đã gặp qua vô số sóng to gió lớn, đột nhiên Tô Thời Sơ đến tìm cô, trong lòng cô giống như gương sáng, đương nhiên hiểu rất rõ mục đích đến tìm của đối phương.

Chẳng qua, hiện tại cô cũng coi như là được Lăng Vân Vũ yêu thương, nhưng cô vẫn không có sức ảnh hưởng mấy, cũng không thể tạo ra sóng gió gì.

“Đúng là có việc cầu xin.” Tô Thời Sơ gật gật đầu, điều chỉnh lại tâm trạng, đôi mi dài của cô khẽ chớp chớp, trong đôi mắt long lanh linh động sáng lên:

“Có phải hay không… có cách kiếm tiền?”

“Kiếm tiền?” Ôn Thư ngẩn người, trong lúc nhất thời không hiểu được dụng ý của Tô Thời Sơ.

Cô vốn tưởng rằng, Tô Thời Sơ đến tìm cô là muốn học hỏi từ cô một ít cách để có thể cướp Ân Dĩ Mặc về, kết quả thế nhưng cô ta lại đến tìm mình hỏi cách để kiếm tiền?

“Đúng vậy.” Tô Thời Sơ búng ngón tay, hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên trong suốt:

“Dựa vào tình huống hiện tại, chuyện tôi rời khỏi Ân Dĩ Mặc chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. So với đến lúc đó bị người ta vứt bỏ, còn không bằng sớm tìm đường lui cho mình.”

“Huống chi, tôi còn nợ một khoản tiền lớn, tôi phải trả lại tiền cho anh ta.” Tô Thời Sơ nói vô cùng hợp tình hợp lý, vẻ mặt nghiêm túc.

Ôn Thư nhìn cô vài giây, bỗng nhiên cười sảng khoái ra thành tiếng: “Ha ha ha, Tô Thời Sơ, cô thật sự khiến tôi vô cùng kinh ngạc.”

Cười xong, nàng lau khoé mắt, vẻ mặt cũng mang theo chút hứng thú: “Không phải là cô nên nghĩ biện pháp lấy lòng Ân tổng sao, hắn chính là cây lắc ra tiền tốt nhất toàn Thượng Thành.”

“Tuy rằng cô nói đúng, nhưng cây lắc ra tiền này, tôi lắc không nổi.” Tô Thời Sơ thản nhiên nói:

“Hơn nữa, tôi cũng không có sở thích kỳ quá hai vợ cùng hầu một chồng. Nếu nơi này không lưu tôi, thì sẽ có chỗ khác lưu tôi.”

Nhìn cô nói thản nhiên như thế, Ôn Thư nhún nhún vai: “Được rồi. Tôi vẫn muốn nói, theo sự quan sát lần trước của tôi với Ân tổng, thì Ân tổng đối với cô có tâm. Nói không chừng cô có thể cùng người phụ nữ kia đấu một trận.”

“Quên đi, phụ nữ tội gì phải làm khó phụ nữ.” Tô Thời Sơ phất tay: “Huống chi, tình mới của tôi rõ ràng không bằng được tình cũ của người ta. Tôi cũng không nên tự coi thường bản thân mình như vậy.”

Ôn Thư khẽ nhíu đôi mày liễu tinh xảo, ngón tay trắng nõn cầm lên ly rượu, nhẹ nhàng lắc xoay tròn chất lỏng trong ly, trong đôi mắt tinh xảo quyến rũ mang theo chút thăm dò:

“Cho nên, cô muốn kiếm bao nhiêu tiền?”

“Càng nhiều càng tốt.” Tô Thời Sơ ngồi thẳng người dậy: “Có thể kiếm tiền nhanh là được, cái khác không có quá nhiều yêu cầu. À đúng rồi, tôi chỉ bán nghệ không bán thân.”

“Ngược lại cô cũng rất dễ hầu hạ.” Ôn Thư khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng quyến rũ, nhẹ nhàng cười: “Cô cũng biết, quán bar này của tôi là nơi kiếm tiền nhanh nhất?”

Quán bar WildRose quán bar lớn nhất ở Thượng Hải, cũng là quán bar xa hoa nhất, người tới nơi này không giàu có thì cũng là người phú quý.

Không phải nhân vật thượng lưu thì cũng chính là người giàu mới nổi, một đám người không coi trọng đồng tiền, nên nơi này có phải là nơi kiếm được tiền nhanh hay không, đã là chuyện quá rõ ràng rồi.

“Cho tôi một con đường đi, cầu xin ngươi, Ôn mỹ nhân.” Trong mắt Tô Thời Sơ mang theo sự khẩn cầu, khóe môi hơi nhếch lên.

Cô tin rằng Ôn Thư sẽ giúp đỡ cô.

Đôi khi, với một người có thích hợp để trò chuyện, để kết bạn hay không thì chỉ cần một ánh mắt, một câu nói là có thể xác định được.

Ôn Thư bình tĩnh nhìn cô thật lâu, bỗng nhiên cười lớn: “Được rồi, tôi cho cô cơ hội này, nhưng cô có thể kiếm được bao nhiêu tiền, là hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của cô.”

Trên thực tế, Ôn Thư cũng đang bắt đầu chờ mong, nếu Tô Thời Sơ thật sự đến quán bar để kiếm tiền, thì Ân Dĩ Mặc sẽ có thái độ như thế nào.

Tô Thời Sơ là người trong cuộc nên mê muội, không thể nhìn thấy rõ tình cảm của Ân Dĩ Mặc. Nhưng Ôn Thư cô, lại đã nhìn được rất rõ ràng.



Mười phút sau.



Tô Thời Sơ cúi đầu, nhìn bộ y phục đang được mặc trên người mình, có chút xấu hổ.

Trên người cô mặc một chiếc áo vest bó sát người họa tiết báo màu hồng phấn ngắn.

Tuy rằng không lộ ngực, nhưng lại ôm sát vào cơ thể cô, phô bài trọn đường cong xinh đẹp càng thêm mê hoặc người khác, lộ ra vòng eo trắng nõn mảnh khảnh của cô.

Phía dưới cô mặc một chiếc váy xếp ly cùng màu hoạ tiết da báo màu hồng, váy ngắn miễn cưỡng che được một nửa đùi, đôi chân dài đều lộ ra khỏi váy.

“Chậc chậc, dáng người của cô, thật sự là quá tuyệt vời.” Ôn Thư vỗ vỗ tay, tươi cười trêu tức:

“Chỉ sợ đêm nay, cô sẽ là hoạt náo viên nổi bật nhất của WildRose.”

“Dựa vào thân hình cô như thế này, lát nữa cô chỉ cần đi ra ngoài bước hai bước, sẽ có đàn ông quỳ gối đập tiền cho cô.”

Tô Thời Sơ cũng rất bất đắc dĩ, nhìn thân hình gợi cảm quyến rũ của mình trong gương, trong lòng nhất thời cũng có chút hoảng hốt.

“Hiện tại tôi cảm giác được chỉ cần tôi bước ra ngoài, thì có thể bị đám đàn ông ở ngoài kia lột sạch.” Tô Thời Sơ xấu hổ cười: “Hay là, tôi vẫn nên thay một bộ trang phục khác?”

“Chỉ có một bộ này.” Ôn Thư đã vô cùng hài lòng, nói cái gì cũng không cho cô đổi bộ trang phúc khác.

Trên mặt Tô Thời Sơ vẫn có chút do dự, cô nhớ đến lúc trước Ân Dĩ Mặc đã công khai thân phận của mình với bên ngoài: “Vậy… Hay là vẫn nên bỏ đi, quán bar của cô có thiếu tạp vụ rửa ly…”

“Yên nào!” Ôn Thư cầm lấy mặt nạ vũ mị tơ vàng bên cạnh, đeo lên đầu cô: “Cô yên tâm đi, đây là sân khấu của tôi. Lát nữa tôi sẽ sắp xếp người ở bên cạnh để bảo vệ cho cô, nên cô cứ yên tâm thu tiền là được rồi.”

Trong nháy mắt nửa gương mặt bị mặt nạ che khuất, khiến trong lòng Tô Thời Sơ an ổn hơn không ít, đã không còn khẩn trương như vừa rồi.

Hơn nữa Ôn Thư đã nói như vậy, cô cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao, lúc vừa mới bước vào, cô cũng đã chú ý đến cách ăn mặc của Ôn Thư vô cùng lộ liễu, nhưng mà cũng không có ai thật sự dám trêu cợt cô ta.

Tuy rằng đối với bên ngoài thì quán bar này là của Ôn Thư, nhưng ai cũng biết, ông chủ đứng sau của quán bar này là công tử của tập đoàn Lăng thị - Lăng Vân Vũ.

Quả nhiên, tất cả đều giống như suy đoán của Ôn Thư, Tô Thời Sơ vừa từ trong phòng nghỉ đi ra, đã bị không ít người nhắm trúng.

Trong thời gian ngắn ngủi, trong quán bar vang lên tiếng huýt sáo, còn có tiếng hú hét chói tai vang trời.

“Ôi, cô gái xinh đẹp này là người mới của WildRose à, ăn mặc như thế này, thật là hoang dã.”

“Sao lại đeo mặt nạ, tôi nhìn nửa khuôn mặt lộ ra thấy cũng không tệ, như thế nào, là chơi trò thần bí?”

“Được rồi, đêm nay ông đây muốn cô gái này uống rượu với ông.”

Nghe những lời nói lộ liễu mà tuỳ ý như này, Tô Thời Sơ có chút e ngại, lui về phía sau vài bước, da thịt mềm mại của cô lập tức nổi lên màu hồng phấn như hoa anh đào, càng thêm mê người.

Tuy rằng đã buông lời hào sảng nhưng khi đối mặt với những người này, nói rằng mình không sợ thì đúng là nói dối.

“Ôn Thư, tôi sẽ không uống rượu, hay là tôi vẫn nên…”

“Cô không muốn kiếm tiền nữa sao? Dựa vào số tiền mà cha cô nợ Ân tổng, đời này đến khi nào cô mới có thể trả xong?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play