Ân Dĩ Mặc lười biếng tựa lưng vào ghế, hộp quà màu lam chuyển động vài cái giữa các ngón tay thon dài, sau đó rơi vào lòng bàn tay của anh.

Nhìn anh tùy ý chơi đùa hộp quà kia, Tô Thời Sơ nuốt nước miếng, trong lòng bắt đầu đổ mồ hôi.

Đây là món quà cô dụng tâm để chuẩn bị cho anh, nhưng sau đó lại bắt gặp anh ở cùng một chỗ với người phụ nữ khác.

Vốn muốn tạo cho Ân Dĩ Mặc một sự lãng mạn bất ngờ, nhưng hiện tại có lẽ là không cần thiết.

Nghĩ đến những điều này, ánh mắt Tô Thời Sơ tối sầm lại.

“Vốn dĩ món quà này là tặng cho anh, nhưng bây giờ không còn cần thiết nữa, xin anh trả lại cho tôi.” Tô Thời Sơ cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng, giọng điệu bình thản: “Coi như ngày đó tôi chưa từng đến, món quà này cũng chưa từng chuẩn bị.”

Ban đầu anh còn cho rằng cô sẽ giải thích rất vụng về, không nghĩ đến thái độ của cô lại thản nhiên như vậy, Ân Dĩ Mặc ngước mắt nhìn Tô Thời Sơ một lần nữa.

Lúc mới gặp, anh chỉ cảm thấy người phụ nữ này có tính cách hiền lành, diện mạo thuận mắt, xuất thân đơn giản sạch sẽ, anh không suy nghĩ nhiều, chỉ thuận theo ý kiến của mẹ anh mà đồng ý kết hôn với cô.

Nhưng bây giờ, anh mới chú ý đến những điểm sáng trên người cô.

Người phụ nữ này thông minh, bình tĩnh, dũng cảm, những gì cô đã làm trước đây có thể nói là rất chói mắt.

Trong vẻ ngoài xinh đẹp dịu dàng của cô mang theo sự sắc bén và sắc sảo, rõ ràng dưới tình huống chênh lệch về địa vị và thực lực giữa cô với anh, sắc mặt khi đối diện với anh vẫn không hề thay đổi, chính là kiểu cùng anh đàm phán, không phải cầu xin.

Tô Thời Sơ giống như một dũng sĩ anh dũng, mặc áo giáp toàn thân, cứng rắn vô cùng.

Mà trên thực tế, người có vẻ ngoài càng cứng rắn, thì nội tâm bên trong lại càng mềm yếu.

Nếu như không nghĩ đến nguyên nhân khác, có lẽ anh có thể cân nhắc một cuộc sống ở cùng với cô…

Bỗng nhiên ý thức được những suy nghĩ của chính mình, mặt mày Ân Dĩ Mặc nhăn lại vài phần, bị suy nghĩ của bản thân làm cho sợ hãi, ánh mắt đen kịt sâu không thấy đáy.

Vốn dĩ anh còn chưa có hứng thú quá lớn với món quà trong tay, bây giờ nhìn thấy Tô Thời Sơ khẩn trương như vậy, ngược lại anh càng muốn biết bên trong là cái gì.

“Món quà lúc trước muốn tặng tôi, bây giờ lại không muốn tặng nữa?” Giọng nói của Ân Dĩ Mặc nhàn nhạt vang lên.

Thân thể cao lớn thẳng tắp, một tay anh đặt trong túi quần, ánh mắt nhìn Tô Thời Sơ mang theo sự tùy ý và khiêu khích: “Không tặng cũng được, vậy mở ra cho tôi xem.”

Không nghĩ đến anh lại nói như vậy, Tô Thời Sơ nhất thời cứng đờ.

“Ân tổng, anh cũng biết, với thực lực kinh tế của tôi, có thể mua được cái gì sang trọng được chứ, anh đừng mở ra rồi chê cười tôi.” Nói xong, Tô Thời Sơ lập tức bước lên muốn cướp lấy.

Động tác của Ân Dĩ Mặc nhanh chóng thoát khỏi hành động muốn cướp đồ của cô.

Khi ngồi động tác không được linh hoạt, anh lập tức đứng dậy, thân hình cao lớn che mất ánh đèn, từ trên cúi nhìn Tô Thời Sơ.

Tô Thời Sơ chộp hụt vào không trung, không nghĩ đến anh lại đột nhiên đứng dậy, lòng bàn chân trượt một cái, ngã thẳng vào người của Ân Dĩ Mặc.

Thấy Tô Thời Sơ sắp té ngã, đồng tử của Ân Dĩ Mặc co rút lại, bàn tay to lớn nhanh chóng ôm lấy vòng eo cô, ôm cô vào trong ngực, cái hộp trong tay cũng bị văng ra ngoài.

Đúng lúc này, Lâm Hoài bỗng nhiên đẩy cửa đi vào, hộp quà vừa bị rơi ra vừa vặn rơi trúng vào người anh ấy.

Lâm Hoài: …

Đây là kiểu vừa đứng ở cửa liền có quà từ trên trời rơi xuống à?

Vừa vào cửa đã bị một hộp quà rơi trúng, Lâm Hoài kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy tư thế của hai người rất mập mờ, Tô Thời Sơ còn nằm trong n.g.ự.c của Ân Dĩ Mặc.

Lúc này, Tô Thời Sơ nằm trong lòng Ân Dĩ Mặc giống như một đứa trẻ giận dỗi, mà Ân Dĩ Mặc thì cao lớn anh tuấn đứng sừng sững, khuôn mặt chuyên chú nhìn vào người phụ nữ trong lòng, mang theo vài phần cưng chiều.

“Thật ngại quá Ân tổng, là tôi đã quấy rầy rồi.”

Lâm Hoài biết điều lui về phía sau, lập tức giúp hai người bọn họ đóng cửa lại.

Mặt mày Tô Thời Sơ đỏ bừng, nhất thời quên mất phải tức giận với anh.

“Như thế nào, ngại ngùng?” Đôi mắt hẹp thâm thúy của Ân Dĩ Mặc dừng lại ở trên gương mặt thuần khiết của Tô Thời Sơ, ánh mắt tập trung vào cánh môi xinh đẹp của cô.

Đã lâu không hôn cô, yết hầu trên cổ họng anh không ngừng di chuyển, bỗng nhiên có một loại cảm giác xúc động.

Thừa dịp Ân Dĩ Mặc thất thần, Tô Thời Sơ bỗng nhiên giãy dụa, cố gắng thoát ra từ trong n.g.ự.c anh, hoảng hốt lui về phía sau vài bước:

“Ân tổng, nếu không còn việc gì thì tôi đi trước đây.

Tôi còn có công việc phải xử lý.”

Chạy ra khỏi văn phòng của Ân Dĩ Mặc, Tô Thời Sơ mới thở vào nhẹ nhõm.

Vừa rồi ở trong vòng tay anh, cô nghe được rõ ràng nhịp tim đập mạnh của mình, không chỉ kịch liệt mà còn rất nhanh.

Cô sớm đã quyết định, không thể rung động với Ân Dĩ Mặc được nữa.

Sau khi tỉnh táo lại, cô trở về văn phòng của mình, bắt đầu ép buộc bản thân xem tài liệu, quên đi nhịp tim đập mạnh khi ở cùng với Ân Dĩ Mặc trong khoảnh khắc vừa rồi.

Nhìn thấy bóng dáng hoảng hốt chạy trốn của cô, Ân Dĩ Mặc mím chặt đôi môi mỏng, tầm mắt di chuyển đến hộp quà trên mặt đất.

Dải ruy băng đã rơi ra, cái hộp mở ra một nửa, mơ hồ có thể nhìn thấy được đồ vật ở bên trong.

Bên trong có ba thứ, một cây bút cao cấp được đặt làm riêng, hai chiếc nhẫn bạc nguyên chất, và một lá thư.

Chỉ có mấy thứ này mà khiến cô phải che giấu lâu đến như vậy?

Ân Dĩ Mặc nhếch môi, khom người nhặt cái hộp trên mặt đất lên, đặt cái hộp sang một bên, mở lá thư ra.

“Xin chào Ân tổng, đây là món quà sinh nhật đầu tiên tôi dành cho anh.”

“Tuy rằng việc tôi và anh ở chung với nhau là chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng tôi vẫn hy vọng trong khoảng thời gian này, cuộc sống chung giữa tôi và anh sẽ được hòa thuận, vui vẻ.”

“Tôi là người vợ hợp pháp trên danh nghĩa của anh, nhưng đến nay tôi vẫn chưa nhận được chiếc nhẫn nào.

Nhưng mà không sao, hai chiếc nhẫn này là do chính tay tôi làm, cảm động lắm phải không? Hy vọng anh có thể đeo nó cho tôi, dưới danh nghĩa là một người chồng.”

“Chúc mừng sinh nhật, Ân Dĩ Mặc.”

Nét chữ của Tô Thời Sơ thanh tú phóng khoáng, giống như chính bản thân cô, vừa ôn nhu vừa mang theo sự sắc bén không nói nên lời.

Nhìn những lời nói này, Ân Dĩ Mặc chỉ cảm thấy trong người buồn bực, hô hấp cũng không đều.

Lúc Tô Thời Sơ viết ra những lời này, trong lòng cô suy nghĩ những gì? Nhút nhát, căng thẳng, kích động?

Không hiểu sao, trong đầu Ân Dĩ Mặc hiện lên bộ dạng hai má đỏ bừng của Tô Thời Sơ.

Đột nhiên, tim anh đập thình thịch.

Hai chiếc nhẫn bạc nguyên chất nằm vững vàng trong hộp, dưới ánh đèn trong phòng, phát ra những ánh sáng khúc xạ nhu hòa đẹp đẽ.

Anh đã… không cho cô một chiếc nhẫn nào?

Ân Dĩ Mặc rũ mắt nhớ lại, hình như là vậy.

Lúc ấy nhanh chóng xác định hôn ước, chỉ dẫn cô đến cục dân chính nhận giấy chứng nhận, không tiến hành nghi thức kết hôn, không để cô mặc váy cưới, càng không chuẩn bị nhẫn cưới cho cô.

Từ đầu đến cuối, anh chưa từng nghiêm túc trong cuộc hôn nhân giữa anh và Tô Thời Sơ.

Thế nhưng, hình như anh đã quên mất một điều, những thứ này vốn là điều lãng mạn mà mỗi người phụ nữ đều tha thiết ước mơ.

Ân Dĩ Mặc đứng trước cửa sổ văn phòng, hai tay đặt phía sau, ánh mắt dừng ở tòa nhà cao lớn vô tận bên ngoài cửa sổ.

Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt anh tuấn tinh xảo của người đàn ông, chỉ thấy anh mím môi mỏng một chút, trên khuôn mặt hờ hững lộ ra sự thần sắc lạnh nhạt.

Tô Thời Sơ chỉ lo chạy trốn, trong lúc nhất thời quên mất chuyện phải lấy quà từ chỗ Ân Dĩ Mặc.

Chờ đến sau khi tan tầm, cô cũng cố ý tránh giờ tan làm của Ân Dĩ Mặc.

Sau khi xác định anh đã rời đi, cô mới dám ra khỏi công ty.

Kết quả vừa đến dưới lầu công ty, cô lại nhìn thấy một chiếc Bugatti đen kịt dừng ở cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play