Người đến mặc một bộ trang phục màu be trắng, dưới thân mặc một cái quần dài màu nhạt thon thả.
Bên ngoài phối với một đôi giày ngắn màu nude, khuôn mặt trang điểm tinh xảo.
Thần thái rạng rỡ của cô, cả người mang theo một khí khái yên hoà khó nói.
Đó chính là Tô Thời Sơ.
“Cô sao lại tới đây?” Ân Dĩ Mặc nhíu mày, anh đối với sự xuất hiện đột ngột của Tô Thời Sơ, trong lòng có dự cảm không tốt lắm, giọng nói nặng nề, ngữ khí của anh cực kỳ khó chịu.
Anh vốn dĩ ở Thương lão gia bên này đụng phải vách tường, bây giờ Tô Thời Sơ lại bất ngờ lao tới.
Người phụ nữ ngu ngốc này suốt ngày làm chuyện ngu xuẩn, lúc này lại xuất hiện ở đây là muốn làm cái gì, để mất mặt trước Thương lão gia sao?
“Thương lão, tôi là Tô Thời Sơ, là thư ký của Ân tổng.”
Tô Thời Sơ phớt lờ tầm mắt lạnh lẽo của Ân Dĩ Mặc ở bên cạnh, cô quay sang đối mặt với Thương lão, giọng nói cô nhẹ nhàng, trên mặt của cô treo lên nụ cười hoàn hảo nói:
“Đột nhiên đến thăm hỏi, có chút mất lễ nghi, xin ngài thứ lỗi.”
Đối với việc Tô Thời Sơ đột nhiên xuất hiện, Thương lão mang theo ý nghĩ nửa là xem kịch nửa là nghiêm túc, nhìn thấy bộ dáng nhu thuận đáng yêu của Tô Thời Sơ, giọng nói của ông cũng thoải mái hơn vừa rồi một chút:
“Không sao, cô gái cô đột nhiên tới đây, là có chuyện gì sao?”
Tô Thời Sơ mỉm cười gật gật đầu, cô nhân cơ hội kề sát Ân Dĩ Mặc, cô hạ thấp giọng nói, không để cho Thương lão nghe thấy:
“Ân tổng, thương lượng một chút.”
“Tôi giúp anh lấy được lần hợp tác này, anh phải tặng tôi một căn nhà ở trung tâm Thượng Thành đó.”
Nghe được câu này, Ân Dĩ Mặc hung dữ cau mày nói: “Cô còn chưa tỉnh ngủ sao? Phát điên cái gì đấy?”
Tại thời điểm mấu chốt này, người phụ nữ ngu xuẩn này lại muốn anh tặng một căn nhà?
Đoán được phản ứng của anh, Tô Thời Sơ nhún nhún vai tỏ thái độ không sao cả, lại mang theo khuôn mặt tươi cười, nhìn về phía Thương lão.
“Thương lão, đảo Huỳnh này là ngài mua khi còn trẻ, không thể không nói, năm đó ngài thật có tầm nhìn xa trông rộng.”
Không nghĩ tới cô lại đột nhiên nhắc tới chuyện lúc trẻ của ông, ánh mắt Thương lão bỗng chốc trở nên phức tạp: “Cô gái, cô muốn nói cái gì?”
Tô Thời Sơ quay đầu lại, cô nhìn thoáng qua Ân Dĩ Mặc: “Ngài có nhớ tại sao năm đó ngài lại mua đảo Huỳnh không?”
“Đương nhiên nhớ kỹ.” Tâm tình của Thương lão gia bỗng nhiên thay đổi, trên mặt ông mang theo một chút không kiên nhẫn: “Nhưng, cô Tô, cô rốt cuộc là muốn nói cái gì?”
Trong phòng khách, bỗng chốc yên tĩnh lại, bầu không khí bắt đầu trở nên lạnh lẽo, nhiệt độ trong phòng giảm mạnh.
Thương lão gia tức giận cũng không phải là chuyện tốt gì.
Tô Thời Sơ cắn cắn môi dưới, trong lòng cô rất rõ ràng, đây là một thử thách dành cho cô.
Ân Dĩ Mặc không hiểu là Tô Thời Sơ đang nói cái gì với Thương lão.
Nhưng cô thật sự đã đả động đến tâm tình của Thương lão gia chỉ với vài câu nói, khiến anh nhất thời có chút hứng thú.
Tô Thời Sơ dùng sức nhắm mắt lại, khi cô mở mắt ra một lần nữa, mắt cô một mảnh thanh tĩnh, cô mạnh dạn nói:
“Hôm nay đến đây, tôi không phải tới để giúp Ân tổng đàm phán hợp tác cùng ngài, tôi muốn nhân dịp này có thể gặp được ngài, đưa một thứ cho ngài.”
Nói xong, Tô Thời Sơ lấy ra từ trong túi một phong thư, cô đặt nó lên bàn trà.
Phong thư thoạt nhìn thì rất rách nát, mặt trên còn xiêu xiêu vẹo vẹo chỉ còn có mấy chữ, cũng không biết là ai viết, phông chữ trông rất xấu.
Ân Dĩ Mặc nhướng mày, cứ một thứ rách nát như vậy, Tô Thời Sơ cũng không biết xấu hổ mà có gan chạy tới đưa cho Thương lão, đây không phải là đùa giỡn với tâm tình của lão nhân gia ông sao?
Lúc này, trong lòng Ân Dĩ Mặc ngay cả việc đem Tô Thời Sơ chôn ở chỗ nào cũng nghĩ kỹ rồi, anh chỉ chờ xem trò cười của cô.
Vốn tưởng rằng Thương lão gia sẽ giận tím mặt, kết quả mà mọi người lại không nghĩ tới đó chính là, khi lão gia nhìn thấy phông chữ trên phong bì, đồng tử của ông lập tức co rút lại.
Ông chậm rãi giơ tay lên, ngay cả cánh tay của ông cũng run rẩy, ông dường như có chút không xác định nói: “Đây là lấy từ đâu…”
“Thương lão, đây là thứ lúc trước tôi vô tình tìm được, ngài quyền cao chức trọng, tôi vẫn không có cơ hội để đưa cho ngài, hiện tại đã đến lúc vật về với nguyên chủ của nó.”
Tô Thời Sơ nhìn thấy phản ứng của Thương lão, trong lòng cô yên lặng thở phào nhẹ nhõm.
May mắn thay, cô đã cược đúng!
…
Trên đường về.
“Cô đưa cho Thương lão cái gì vậy?” giọng nói của Ân Dĩ Mặc lạnh lùng, anh nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, anh vẫn cảm thấy không thể tin được.
Thương lão gia là một lão hồ ly, tâm tình của ông ta chưa từng biến hoá phong phú như vậy, anh không nghĩ tới Tô Thời Sơ lấy một phong thư, lại có thể làm cho một người già dặn như Thương lão gia, ở trước mặt người khác khóc hết nước mắt.
Ai đã viết bức thư đó?
Tô Thời Sơ: “Nếu anh cầu xin tôi, thì tôi sẽ nói cho anh biết.”
Ân Dĩ Mặc: “…”
Người phụ nữ này hôm nay lập công, toàn thân đều tản ra đắc ý cùng kiêu ngạo, điểm này làm cho Ân Dĩ Mặc cực kỳ khó chịu.
“Không nói? Vậy cô làm thêm giờ vào cuối tuần đi.”
Sắc mặt của Tô Thời Sơ cứng đờ, nội tâm cũng nghẹn lời.
Hai người dường như đã quên mất chuyện không vui trong bệnh viện sáng nay, bầu không khí lại khôi phục lại trạng thái trước đó.
Tô Thời Sơ tặc lưỡi, cô bất đắc dĩ nói: “Phong thư kia, là do cháu gái của Thương lão gia để lại.”
“Năm đó, Thương lão gia sở dĩ mua đảo Huỳnh, hơn nữa còn đặt tên cho hòn đảo kia là “Đảo Huỳnh”, là để tưởng nhớ cháu gái của ông ấy – Thương Huỳnh.”
Nói tới đây, Tô Thời Sơ cảm khái nói: “Cha mẹ của Thương Huỳnh từ lúc con bé còn nhỏ gặp nạn trên biển mà chết, cứ như vậy để lại một đứa trẻ mồ côi, Thương lão vẫn luôn rất yêu thương con bé.
Nhưng Thương Huỳnh bởi vì sức khoẻ ốm yếu nên nhiều bệnh, sau đó theo thuyền của Thương lão ra nước ngoài chữa bệnh, nhưng cô bé cũng c.h.ế.t trong một vụ đắm tàu.”
“Thương lão thương tiếc Thương Huỳnh, trong phong thư kia cũng không có thứ gì khác, chỉ là một cái ngọc bội bình an của Thương lão gia đưa cho Thương Huỳnh mà thôi.”
Năm đó vì trong lúc kiếm tin tức để đưa tin, Tô Thời Sơ trong lúc vô tình mới tra ra được những thứ này, cô cũng biết lai lịch của viên ngọc bội kia.
Khi cô biết được tất cả câu chuyện xưa, cô chỉ cảm thấy rất thổn thức.
Nhưng cô lại bởi vì nguyên nhân thân phận nên không có biện pháp tự mình giao viên ngọc bội này cho Thương lão gia.
Nhưng cô cũng không đành lòng vứt bỏ, nên nó vẫn được đặt ở chỗ cô.
Hiện tại vật về với nguyên chủ, tâm tình của cô cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Không nghĩ tới, cô là một phóng viên nho nhỏ, lại có thể biết được nhiều chuyện như vậy.” Ân Dĩ Mặc nghe xong, anh hừ lạnh một tiếng, nhưng trong lòng lại kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Anh thật sự không ngờ rằng, Tô Thời Sơ lại biết được nhiều chuyện như vậy.
Thậm chí còn có thể sử dụng một cách khéo léo, thay anh hoá giải nguy cơ lần này.
Hôm nay, kinh nghiệm và khả năng phản ứng của Tô Thời Sơ thực sự nằm ngoài dự đoán của anh, khiến anh nhìn cô với cặp mắt khác xưa.
Dù sao, nếu Thương lão gia đã thiếu nhân tình của Tô Thời Sơ, vậy tất nhiên là ông ta phải trả.
Xem ra, chuyện khai phá đảo Huỳnh, có bước ngoặt.
Tô Thời Sơ kiểm tra khuôn mặt của mình, ánh mắt cô trong suốt nhìn thẳng Ân Dĩ Mặc, cô kích động xoa xoa tay: “Ân tổng, tôi thay anh làm xong chuyện rồi, chuyện vừa rồi tôi nói…”
“Có một căn hộ ở chung cư Penang ở Thượng Thành, ngày mai tôi sẽ bảo Lâm Hoài chuyển cho cô.”
Dù sao, so với thu nhập của mà đảo Huỳnh có thể mang lại, căn phòng mà Tô Thời Sơ muốn, chẳng qua chỉ là như muối bỏ bể.
Nhìn anh sảng khoái đồng ý, đáy mắt Tô Thời Sơ lập tức toả sáng, vẻ mặt cô vui sướng nói: “Cám ơn Ân tổng!”
“Nhưng mà…”
Ân Dĩ Mặc đổi đề tài, Tô Thời Sơ vốn đang kích động thì tim cô lập tức vọt lên cổ họng.