Tô Thời Sơ và Ân Dĩ Mặc hai mặt nhìn nhau, có thể nhìn thấy bóng của chính mình trong mắt đối phương.
Đầu ngón tay Ân Dĩ Mặc truyền đến cảm giác thoải mái và mềm mịn, khiến anh không muốn buông ra.
“Ân! ” Tô Thời Sơ há miệng, có chút không xác định nhìn Ân Dĩ Mặc, nói chuyện cũng khó khăn.
Nhìn thấy môi cô bĩu lên vì bị anh bóp má, Ân Dĩ Mặc đột nhiên thở gấp, đồng tử co lại một chút.
Anh nhớ tới tối hôm qua tâm trạng của mình thay đổi vì một cuộc điện thoại của dì Phạm, ánh mắt của anh đột nhiên trở nên thâm trầm, sâu không thấy đáy.
Trước mặt Tô Thời Sơ tối sầm lại, Ân Dĩ Mặc đột nhiên cúi đầu hôn cô.
Nụ hôn mạnh mẽ xen lẫn hô hấp nặng nề của người đàn ông, hơi thở gấp gáp của người đàn ông khiến Tô Thời Sơ mê đắm.
Cô dùng bàn tay đẩy lồng n.
g.
ự.
c người đàn ông nhưng đối phương lại không nhúc nhích, ngược lại bởi vì cô phản kháng nên càng trừng phạt xâm nhập, muốn cướp đi sự ngọt ngào của cô.
Khuôn mặt tuấn tú phóng đại khiến Tô Thời Sơ đập loạn xạ, giọng nói khàn khàn gợi cảm của anh cọ xát bên tai cô: “Ân phu nhân của tôi, cô định bồi thường cho tôi như thế nào hả?”
Những ngón tay của Tô Thời Sơ hơi co lại, tùy ý chạm vào kết cấu mê người của những chiếc cúc áo thủ công tinh xảo, trái tim cô run lên, mất đi khả năng giãy giụa, hai tay từ từ buông xuống, trái tim mềm nhũn như thành một vũng nước.
Ngay khi cô chuẩn bị đắm chìm trong nụ hôn này, cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện, đầu óc như bị điện giật, cô bỗng nhiên đứng thẳng lưng, dùng sức đẩy Ân Dĩ Mặc ra.
Bị cô đột nhiên toàn lực giãy dụa đẩy ra, Ân Dĩ Mặc nhíu mày, có chút luyến tiếc hôn lên khóe môi cô, bá đạo cắn môi cô, như muốn tuyên bố chủ quyền của mình.
Đôi chân của Tô Thời Sơ nhũn ra, da thịt trắng nõn nhuộm màu anh đào, ánh mắt không được tự nhiên chuyển đến nơi khác, không dám nhìn thẳng vào mắt Ân Dĩ Mặc:
“Ân tổng, anh đã vượt quá giới hạn.
”
“Hả?” Ân Dĩ Mặc nhíu mày, dục vọng đỏ au trong mắt chợt lóe lên, không rõ ý tứ trong lời nói của cô: “Cái gì gọi là vượt quá giới hạn? Hiện tại cô là Ân phu nhân, bất kỳ hành vi nào của tôi với cô đều là hợp pháp.
”
Tô Thời Sơ gật đầu: “Anh nói không sai, tôi là Ân phu nhân của anh.
”
Nói xong, cô chuyển đề tài, giọng nói đanh thép: “Cho nên tôi có quyền biết, người phụ nữ ngồi trên đùi anh vào chiều hôm qua là ai.
”
Khi hỏi, cô không chút do dự: “Nếu tôi là bà Ân, tôi có tư cách được biết tất cả mọi thứ về chồng tôi, bao gồm cả đối tượng mờ ám của anh.
”
Dứt lời, căn phòng đột nhiên rơi vào yên tĩnh, các đường nét trên mặt Ân Dĩ Mặc từ từ căng lại như trước, phủ đầy băng sương, ánh mắt lạnh lẽo rơi vào trên mặt cô.
“Cô còn chưa có đủ tư cách! ”
Tô Thời Sơ đoán được phản ứng của Ân Dĩ Mặc, trước khi anh nói xong những lời gây tổn thương khác, cô đã mở miệng trước: “Vì mối quan hệ của tôi và Ân tổng chỉ là một cuộc giao dịch, vậy nên xin Ân tổng vui lòng giữ khoảng cách với tôi.
”
“Anh và tôi nên làm tốt chuyện giao dịch, chứ không phải cứ vượt quá giới hạn, như vậy tôi sẽ rất khó xử.
”
Tô Thời Sơ tránh ánh mắt lạnh lẽo của anh, âm thanh bình tĩnh và trấn định, nhưng bàn tay đang giấu dưới chăn của cô lại đang nắm chặt.
Mặc dù Tô Thời Sơ sợ người đàn ông trước mặt tức giận nhưng cô vẫn muốn nói rõ ràng.
Sắc mặt Ân Dĩ Mặc vẫn lạnh như trước, anh hừ một tiếng, yên lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng kiên quyết của cô.
Bỗng nhiên, anh nhếch khóe môi, âm thanh trêu tức, mang theo vài phần châm chọc: “Tô Thời Sơ, cô muốn phân rõ giới hạn với tôi như vậy, không phải là vì lo lắng bản thân cô sẽ động tâm với tôi chứ?”
“Đừng quên những gì cô đã nói khi lần đầu tiên gặp tôi.
” Ân Dĩ Mặc lãnh đạm liếc cô một cái.
Trong lòng Tô Thời Sơ chậm nửa nhịp, trong lúc nhất thời, cô không thể hiểu được ý nghĩa những lời này của Ân Dĩ Mặc.
Biểu cảm của cô vô cùng không được tự nhiên, giống như đang tự giễu chính mình: “Đúng vậy, một người bình thường như tôi chưa bao giờ mơ ước được gả và trở thành phu nhân nhà giàu, tôi cũng không dám làm.
Ân tổng là người đàn ông ưu tú, nhiều tiền, đẹp trai lại hấp dẫn, đối xử tốt với tôi như vậy, tôi khó lòng mà không động tâm được.
”
Ân Dĩ Mặc nghe thấy cô thừa nhận mình có suy nghĩ về anh, sự lạnh lẽo quanh người anh tản bớt, khóe môi cong lên một chút, tâm trạng không khỏi cảm thấy sung sướng.
Thẩm mỹ của người phụ nữ ngu xuẩn này coi như cũng bình thường.
“Tuy nhiên, có những giấc mộng không nên có, có những tâm tư không nên động.
” Tô Thời Sơ tỉnh táo nói, âm thanh trong trẻo:
“Nếu trái tim của anh đã thuộc về người khác, vậy tôi thành tâm chúc anh hạnh phúc.
”
“Cảm ơn anh đã dành sự quan tâm và chăm sóc cho cha tôi trong khoảng thời gian này, tuy nhiên nếu anh đã có người mình muốn làm bạn cả đời, hôn nhân của tôi và anh cũng có thể sớm kết thúc.
”
Khuôn mặt của Ân Dĩ Mặc dần dần lạnh hơn theo lời nói của cô.
Thân hình anh cao dong dỏng, ống tay áo sơ mi đen xắn đến khuỷu tay, ánh đèn lạnh lẽo từ bệnh viện chiếu vào người, khuôn mặt tuấn tú lúc này trở nên u ám trong bóng tối, không thể nhìn rõ biểu cảm.
“Tô Thời Sơ, quả nhiên tôi không nhìn lầm cô.
” Ân Dĩ Mặc nhếch môi, khóe miệng cứng ngắc, nụ cười toát ra vẻ lạnh lùng: “Cô thật thông minh, thật là! ”
Anh còn muốn nói thêm vài câu trào phúng nhưng phát hiện mình không thể nói gì, thái độ không thể chê vào đâu được này của Tô Thời Sơ khiến anh không thể phản kháng trong giây lát.
“Cảm ơn Ân tổng đã đánh giá cao.
” Tô Thời Sơ rũ mắt xuống, nhanh chóng nhận lấy những lời này.
Khi cô nói ra chuyện này, cô đã sẵn sàng cho mọi thứ, kể cả việc bị làm nhục bởi những lời nói của Ân Dĩ Mặc.
Thế nhưng, Ân Dĩ Mặc lại không nói những lời khó nghe.
“Cô không cần nghĩ đến chuyện ly hôn, nếu giao dịch đã thành lập, vậy nhất định phải hoàn thành.
”
Giọng nói của Ân Dĩ Mặc lãnh đạm không một chút ấm áp: “Ngoan ngoãn ngồi vững vị trí Ân phu nhân của cô, sinh cho nhà họ Ân một người thừa kế, đến lúc đó không cần cô nhắc nhở, lập tức kết thúc.
”
Khuôn mặt người đàn ông không chút thay đổi, đáy mắt đen kịt, khóe môi hạ xuống, anh nói xong những lời này, không quay đầu lại, đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.
Tô Thời Sơ ngây người ngồi trên giường, cảm thấy trong lòng nặng trĩu, gần như không thể thở được.
Rất tốt, những gì cần nói đều đã nói rõ ràng, ít nhất sau này cô sẽ không dễ dàng bị những hành động khó hiểu của Ân Dĩ Mặc mà động tâm, còn anh cũng sẽ không trêu chọc cô nữa.
Điều này đều tốt cho cả cô và Ân Dĩ Mặc!
Ân Dĩ Mặc rất tức giận, đôi chân thon dài và săn chắc được bọc trong chiếc quần tây bước thật nhanh, rời khỏi bệnh viện nhanh như một cơn gió, đến bãi đậu xe dưới lòng đất.
Ngồi ở ghế lái, đôi mắt dài và hẹp của anh đỏ ngầu vì tức giận, anh bẻ khớp ngón tay, rồi đ.
ấ.
m mạnh vào vô lăng.
“Chết tiệt!”
Giờ phút này, Ân Dĩ Mặc toát ra sự lạnh lẽo, ánh mắt sâu như mực.
Anh hận không thể cạy đầu óc Tô Thời Sơ ra xem cả ngày cô suy nghĩ cái gì.
Ly hôn? Cô ta nói cũng thật thuận miệng.
Nghĩ đến vẻ mặt kiên quyết và nghiêm túc vừa rồi, cùng bài phát biểu đã chuẩn bị sẵn của cô, anh càng cáu kỉnh, muốn g.
i.
ế.
c người