Tô Thời Sơ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh không đáy của anh ta, thân thể mảnh khảnh của cô run lên, không hiểu sao sống lưng lại phát lạnh.
Không biết từ lúc nào, Lục Cảnh Thâm đã đi xa, trong tay Tô Thời Sơ lại là một tấm danh thiếp viền vàng.
Tô Thời Sơ lắc đầu, gạt bỏ những nghi ngờ vừa lóe lên trong đầu, cất danh thiếp vào túi, bước tiếp vào cửa công ty.
Lục Cảnh Thâm quay lưng về phía Tô Thời Sơ, gương mặt sắc xảo chìm trong bóng tối, khóe môi nhếch lên một đường cong nhàn nhạt.
Kịch hay, sắp bắt đầu rồi!
Không biết có phải vì Lục Cảnh Thâm đột nhiên xuất hiện hay không, mà tâm trạng vốn vui vẻ của Tô Thời Sơ lại bị đè nén không ít, thậm chí cô còn muốn xoay người trở về.
Thế nhưng, nếu đã đến trước cửa công ty, không lý nào lại không đi vào?
Huống chi, ngày hôm qua cô còn một ít công việc chưa xử lý xong.
Thôi, coi như là đến xử lý nốt đống công việc đó vậy.
Tô Thời Sơ tự an ủi mình, đi vào thang máy.
Không còn cảm giác áp bức của Lục Cảnh Thâm vừa rồi, tâm tình Tô Thời Sơ cũng nhẹ nhõm hơn không ít.
Đến tầng cần đến, Tô Thời Sơ không đi vào từ cửa phòng làm việc của Ân Dĩ Mặc.
Mà lựa chọn đi vào từ thông đạo nối liền văn phòng của cô và Ân Dĩ Mặc, để cho anh ta chút bất ngờ.
“Ân Dĩ Mặc, sinh nhật bất ngờ…”
Lời còn chưa dứt, mấy chữ còn lại bị nghẹn trong họng của Tô Thời Sơ.
Cô dừng lại, túi giấy trong tay cũng rơi xuống đất thành tiếng.
Sinh nhật bất ngờ gì chứ, rõ ràng là kinh hoàng!
Trong phòng, không chỉ có Ân Dĩ Mặc.
Một bóng dáng xinh đẹp đang ngồi trên cặp đùi thon dài của anh.
Hai người đang ngồi đè lên nhau, khoảng cách giữa hai thân thể đang rất gần.
Từ góc độ của Tô Thời Sơ nhìn qua, có vẻ cực kỳ ân ái.
“Cô tới đây làm gì?”
Ân Dĩ Mặc hơi lùi người lại, giọng nói trầm thấp khàn khàn.
Bởi vì Tô Thời Sơ đột nhiên xuất hiện mà ngữ khí không vui, lạnh lùng kéo eo người phụ nữ nhỏ nhắn đến trước người, nhẹ nhàng ôm đầu cô ta vào trong ngực.
Ân Dĩ Mặc rõ ràng là đang bảo vệ người phụ nữ này.
Ánh mắt cô va phải vị trí đặt bàn tay to của anh, đồng tử Tô Thời Sơ co rụt lại, sống lưng cứng đờ đẫn như bị ai đóng đinh cứng ngắc.
“Xin lỗi Ân tổng, tôi đến xử lý nghiệp vụ ngày hôm qua một chút.” Tô Thời Sơ hít sâu vài lần, trong đầu cố gắng nhớ lại nội dung đã tập dợt trước đó.
Ân Dĩ Mặc đã dạy cô làm thế nào để trở thành một thư ký đủ tư cách, làm thế nào để khống chế tốt cảm xúc của mình, sao cô có thể không nở một nụ cười thật hoàn hảo trong lúc này được?
Thế nhưng, thứ duy nhất anh không dạy cho cô học được, là làm thế nào để làm thật tốt một Ân phu nhân.
Bởi vì anh ta không cần, cũng không có ý định cho cô cơ hội này!
“Đi ra ngoài!”
Giọng điệu của Ân Dĩ Mặc thờ ơ, giọng nói lạnh lùng như thể anh ta đang đối xử với một người hoàn toàn xa lạ, cũng không cho phép cô chất vấn nửa câu.
Sự ấm áp tối hôm qua, giống như một giấc mơ của Tô Thời Sơ.
Tỉnh mộng, tất cả mọi thứ đều tan biến mất.
Tay Tô Thời Sơ chậm rãi siết chặt, rồi lại chậm rãi buông ra.
Cô mím môi, biểu cảm hết sức vô thường, nụ cười cực kỳ hoàn hảo, giống như một tác phẩm điêu khắc khuôn mẫu:
“Quấy rầy Ân tổng rồi, tôi xin phép ra ngoài.”
Tô Thời Sơ cất bước, nhẹ nhàng mở cửa phòng làm việc, đi ra ngoài, còn không quên giúp bọn họ đóng cửa lại, lưu lại cái gọi là tôn nghiêm cuối cùng của cô.
Ra khỏi phòng làm việc, khoé môi nhếch lên của Tô Thời Sơ một giây liền tiêu tán hết, nét mặt lúc này tràn đầy chua xót.
Rõ ràng cô sớm đã biết, Ân Dĩ Mặc sẽ không rung động với cô, lại càng không có ý định chung tình với cô.
Là do Ân Dĩ Mặc dịu dàng đưa tay cứu giúp, làm cho cô quen thân ỷ lại.
Vừa rồi suýt chút nữa Tô Thời Sơ đã muốn chất vấn thành tiếng, nhưng cô lại hiểu rất rõ, rằng mình không thể, cũng không xứng!
Hốc mắt Tô Thời Sơ trong nháy mắt đỏ bừng.
Vì không thể để nước mắt rơi xuống, Tô Thời Sơ cắn chặt răng, không cho phép một giọt lệ nào rơi ra.
Cô cất bước, cố gắng tiến lên phía trước.
Một bóng lưng gầy gò, mỏng manh, bị hoàng hôn kéo lê thật dài.
Kể từ giờ khắc này, một bức tường thành cao ngất đã được xây đắp trong trái tim Tô Thời Sơ.
Đó là một bức tường mà cho dù Ân Dĩ Mặc có nỗ lực hết sức cũng sẽ không có cách nào vượt qua được…
…
Trong phòng làm việc.
“A Mặc…” Tống Thanh Thanh vùi đầu vào trong lồng n.g.ự.c của Ân Dĩ Mặc, không thể quay đầu nhìn Tô Thời Sơ.
Dù sao thì, nghe giọng nói cũng có thể đoán ra, ngoại hình của cô nàng kia không kém gì.
Hơn nữa khả năng đánh giá tình hình rất tốt, cương nhu rõ ràng, xem ra là một đối thủ vô cùng mạnh.
Xác định Tô Thời Sơ đã rời đi, Ân Dĩ Mặc mới buông đôi tay đang ôm Tống Thanh Thanh ra:
“Vừa rồi anh còn chưa hỏi rõ ràng, trị liệu của em còn chưa kết thúc, sao lại đột nhiên về nước?”
Trong giọng nói của anh lộ ra vài phần mất kiên nhẫn mà ngay cả chính anh cũng không nhận ra.
Tống Thanh Thanh ngẩng đầu lên, đôi mắt to ngấn lệ nhìn thẳng Ân Dĩ Mặc, giống như một biển hồ trong vắt, long lanh: “Em…”
Ân Dĩ Mặc nhíu mày: “Bây giờ sức khoẻ của em là quan trọng nhất.
Bây giờ lại đột nhiên chạy về nước như vậy, đi đường xóc nảy thì không nói, bệnh tình mà lại nặng hơn thì biết làm thế nào…”
“Em biết mà.
Nhưng mà, em nhớ anh.”
Không đợi Ân Dĩ Mặc tiếp tục trách cứ, Tống Thanh Thanh sau khi nói xong câu này, liền cắn môi dưới, rồi lại nhào vào lòng Ân Dĩ Mặc.
Bàn tay nhỏ bé của cô ta vuốt ve lồng n.g.ự.c anh, rất dịu dàng, còn có chút ý tứ lấy lòng, giống như chân mèo con, cứ gãi gãi từng chút từng chút.
Ân Dĩ Mặc rất hưởng thụ, những lời trách cứ nghẹn lại ở cổ họng, cuối cùng lại chỉ phát ra một tiếng thở dài.
“Em đó…”
Không hề có ý trách tội, tất cả đều là cưng chiều!
Thấy Ân Dĩ Mặc không truy cứu nữa, ánh mắt Tống Thanh Thanh bất chợt loé sáng, khoé môi hơi cong lên.
Tầm mắt bỗng nhiên liếc tới túi giấy mà Tô Thời Sơ hốt hoảng rời đi đã để lại, cô nhướng mày, giọng nói nhẹ nhàng: “Dĩ Mặc, cô gái vừa rồi hình như có để lại thứ gì kìa.”
Nói xong, cô chỉ chiếc túi giấy kraft trên mặt đất.
Cái túi kia thoạt nhìn nặng trịch, nhưng phần quai hơi nhăn nhúm, có vẻ như người kia vừa rồi phải cầm rất chắc.
Ân Dĩ Mặc mím đôi môi mỏng, đứng dậy đi qua, nhặt chiếc túi lên.
Anh thuận tay mở ra, liếc mắt nhìn đồ vật bên trong, đồng tử co rụt lại, lập tức đóng túi lại, nói:
“Không có gì quan trọng.”
“Em muốn xem một chút.” Phản ứng của anh lọt vào tầm mắt của Tống Thanh Thanh, khơi dậy lòng hiếu kỳ của cô.
Người phụ nữ vừa rồi và chiếc túi khiến cho đôi mắt của Ân Dĩ Mặc biến hóa, mọi thứ đều kỳ lạ không thể nói nên lời.
Chẳng lẽ, mọi chuyện thật sự giống như Ân Dĩ Yên đã từng nói, Ân Dĩ Mặc đã có vợ, hơn nữa còn sắp sinh cho anh một đứa con?
Nghĩ đến đây, không đợi Ân Dĩ Mặc từ chối, Tống Thanh Thanh mạnh mẽ đi tới, mở chiếc túi ra.
Bên trong là một hộp quà hình vuông màu xanh ngọc tinh xảo, mặt trên còn có dải ruy băng, trông vô cùng chu đáo.
“Là quà nha!”
Vừa nhìn thấy đồ vật trong túi, đáy mắt Tống Thanh Thanh hiện lên một tia hung ác dữ tợn, nhưng cô thu nó lại rất nhanh, ngược lại còn vui vẻ ngẩng đầu, chớp chớp mắt, đôi mắt long lanh:
“Là quà mà cô gái vừa rồi định tặng cho anh sao? Em có thể giúp anh mở ra không?”
Ân Dĩ Mặc nhanh chóng ngước mắt lên, đôi mắt hẹp nhìn chiếc hộp kia, giọng nói trầm thấp lạnh lùng:
“Đương nhiên là có thể rồi, chỉ cần Thanh Thanh thích là được.”