Vẻ mặt Ân Dĩ Mặc, lấy tốc độ cực nhanh mà sa sầm xuống.

Không biết tốt xấu!

Thang máy vừa lúc mở ra, Ân Dĩ Mặc lập tức xoay người, một bước dài đã bước vào thang máy.

Mà Tô Thời Sơ cũng không đuổi theo vào, mãi cho đến khi cửa thang máy đóng lại, trên môi vẫn luôn duy trì nụ cười ôn nhu đúng tiêu chuẩn.

Ân Dĩ Mặc nghiến răng nghiến lợi, vừa vào văn phòng đã trưng ra vẻ mặt thối âm trầm.

Đúng lúc này, Lâm Hoài ôm văn kiện bước vào, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị u ám của Ân Dĩ Mặc, nhất thời hối hận vì đã bước vào lúc này.

“Lâm Hoài, cậu đánh giá khách quan về diện mạo của tôi một chút.”

Không nghĩ đến, bỗng nhiên Ân Dĩ Mặc sẽ hỏi hắn cái này, Lâm Hoài bỗng ngây người, thành thật trả lời: “Với diện mạo của Ân tổng anh, thì đó tuyệt đối là hormone biết đi, không có người phụ nữ nào mà không thích ngoại hình của anh cả.”

“Vậy Tô Thời Sơ có phải là phụ nữ hay không?”

Lâm Hoài kéo ra một nụ cười khô khốc, không dám trả lời tiếp nữa.

Tuy rằng anh ta không biết sáng sớm hôm nay đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà nhìn phản ứng của Ân tổng thì tám chín phần mười là ăn quả đắng ở chỗ của phu nhân, cũng chỉ có Tô Thời Sơ mới dám để Ân Dĩ Mặc chịu thiệt.

“Mấy ngày gần đây phu nhân đến ngày đèn đỏ, tâm trạng của phụ nữ trong những ngày này thường bất ổn thất thường.

Ngài nên rộng lượng tha thứ cho qua đi.” Lâm Hoài cố gắng tìm ra lý do để giải thích, nỗ lực làm dịu cảm xúc của Ân Dĩ Mặc.

Nghe vậy, Ân Dĩ Mặc hừ lạnh một tiếng: “Sao cậu lại suy nghĩ cho cô ta nhiều đến vậy, hay là cậu trực tiếp đổi tên thành Tô Hoài luôn đi.”

Lâm Hoài: ….

Tâm trạng Ân Dĩ Mặc không vui, khoát khoát tay áo, ý bảo Lâm Hoài đi ra ngoài, hắn muốn ở một mình yên tĩnh một lát.



Sau khi Tô Thời Sơ trở lại văn phòng, mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhịp tim vẫn đập liên hồi chưa ổn định được.

Không thể trách cô không thể chống lại cám dỗ, thật sự thì khuôn mặt đó khi dịu dàng chăm sóc lên đúng là quá mức anh tuấn thu hút người khác đi.

Đặc biệt, đôi mắt đen thăm thẳm hẹp dài kia khi nhìn cô bằng ánh nhìn ôn nhu nước.

Thậm chí có khoảnh khắc cô còn cho rằng, mình là người phụ nữ hạnh phúc duy nhất được anh yêu thương chiều chuộng.

Nhưng mà lý trí đã giữ cô bừng tỉnh, từ sâu trong đáy lòng cô hiểu rất rõ.

Tuy rằng hiện tại cô chưa xác định được người tên Thanh Thanh kia là ai, nhưng mà cô cũng không cần đi quan tâm đến họ làm gì.

Quan hệ giữa cô và Ân Dĩ Mặc không phải chỉ là quan hệ hợp tác thôi sao, cần gì phải quan tâm đến cuộc sống riêng tư của hắn?

Coi như đã từng mơ mộng cô với Ân Dĩ Mặc sẽ sống cùng nhau đến già, nhưng hiện tại, cũng nên tỉnh mộng rồi.

Hiện tại chuyện cô cần phải làm là mượn sự giúp đỡ của Ân Dĩ Mặc, từng bước từng bước trưởng thành.

Dựa vào hai bàn tay của mình, xây dựng cho mình một tương lai mới.

Nghĩ đến đây, Tô Thời Sơ lấy lại tinh thần, bắt đầu xử lý công việc của ngày hôm nay.



Buổi chiều, tiểu thư ký đẩy cửa bước vào, nói là có nhân viên của công ty ô tô Tinh Duệ đến, nói là muốn gặp cô một chút.

Nghe đến hai chữ “Tinh Duệ” Tô Thời Sơ lập tức đề phòng, nhớ đến chuyện của vợ chồng Trương Nhất Minh trước kia, cảnh giác nói:

“Được, dẫn bọn họ đến phòng khách đợi trước đi, tôi lập tức đến ngay.”

Tiểu thư ký gật đầu đồng ý.

“Tô tiểu thư, tôi là giám đốc kỹ thuật của Tinh Duệ, tôi tên Lưu Duệ.

Nghe nói trong bữa tiệc lần trước đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng tôi cảm thấy vô cùng áy náy, cũng đã tiến hành xử lý sa thải Trương Nhất Minh, đã mang đến sự bất tiện cho cô, tôi thật sự xin lỗi cô.”

Lưu Duệ là nhân viên cao cấp của Tinh Duệ, trẻ tuổi tài cao, diện mạo cũng xuất chúng, cả người trên dưới đều tản ra sự mạnh mẽ và tự tin của một chàng trai trẻ.

Lần này anh ta đến đây là đặc biệt muốn đến xin lỗi Tô Thời Sơ, nên giọng nói vô cùng chân thành.

Tô Thời Sơ đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, từ sớm đã luyện ra khí chất vui buồn không lộ ra mặt, cô nâng tay vén lại những sợi tóc mai rơi bên tai một chút, tươi cười ưu nhã:

“Không có gì đáng ngại, mọi chuyện đều đã qua rồi.”

Mặc dù trong lòng cô đã mắng con lợn béo c.h.ế.t tiệt Trương Nhất Minh mấy trăm lần.

Tô Thời Sơ mặc đồng phục chuyên nghiệp, khí chất xuất sắc, mà hiện tại nhất cử nhất động của cô đều tỏa ra khí chất không kiêu ngạo không siểm nịnh quyến rũ mê người.

Nhất là nụ cười đúng mực vừa phải, hào phóng, càng khiến cho Lưu Duệ phải nhìn đến lóa mắt.

Cô ấy rất đẹp.

Đây là phản ứng đầu tiên xuất hiện trong lòng Lưu Duệ, anh kinh ngạc đến mức nhất thời không dám nhìn vào mắt Tô Thời Sơ.

“Tô tiểu thư, chiều nay sau khi tan làm, nếu như cô không có việc gì, có thể cùng nhau ăn một bữa cơm được không, cứ xem như Tinh Duệ bồi thường cho cô.”

Lưu Duệ tuổi trẻ khí thịnh, rất có chí tiến thủ, nếu đã nhìn trúng Tô Thời Sơ thì phải lập tức thừa thắng xông lên, bắt đầu chủ động ngỏ lời mời cùng nhau đi ăn tối.

Tô Thời Sơ lập tức ngẩng người, trên mặt hiện ra vài phần do dự.

“Tôi….”



Ở văn phòng chủ tịch.

“Người phụ nữ kia đang làm cái gì vậy?” Sắc mặt Ân Dĩ Mặc tái mét, vừa nhìn camera trong phòng tiếp khách, vừa nghiến răng kêu kẽo kẹt.

Hận không thể trực tiếp vọt vào phòng tiếp khách, lôi Tô Thời Sơ ra ngoài, móc hai mắt của Lưu Duệ ra, để anh ta không còn cơ hội dòm ngó Tô Thời Sơ nữa.

Đàn ông là người hiểu đàn ông nhất, nên đương nhiên Ân Dĩ Mặc biết với ánh mắt đó của Lưu Duệ nhìn Tô Thời Sơ là có ý gì.

Chỉ có khi nào nhìn người phụ nữ mình hâm mộ, mới có thể lộ ra thần sắc đó.

Dám để ý đến người phụ nữ của anh, thật sự là không muốn sống mà.

Lâm Hoài đứng bên cạnh trong lòng cũng đang đánh trống liên hồi, sợ rằng phu nhân trong một phút kích động nhận lời mời của Lưu Duệ.

Trong phòng rơi vào im lặng hồi lâu Tô Thời Sơ mới chậm rãi mở miệng, giọng nói nhu hòa: “Cảm ơn giám đốc Lưu đã mời, nhưng mà sau khi tan làm, tôi còn phải về nhà sớm một chút.

Đêm nay tôi với chồng đã đặt bàn trước ở một nhà hàng rồi.”

Chỉ với một câu nói, vừa khiêm tốn vừa lễ phép đã có thể nói cho đối phương biết mình đã lập gia đình rồi.

Ánh mắt Lưu Duệ đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thì chuyển sang ảm đạm, nhưng mà rất nhanh, anh ta lại thản nhiên cười cười, khách khí nói:

“Quả nhiên, phụ nữ ưu tú như Tô tiểu thư, đương nhiên bên cạnh cần có một nam nhân ưu tú làm bạn.”

Tô Thời Sơ cũng đáp lại bằng một nụ cười, vẫn không mất đi sự tao nhã.

“Xem như cô ta còn có đầu óc.” Trong phòng làm việc, Ân Dĩ Mặc giật giật môi, đối với phản ứng của Tô Thời Sơ coi như là hài lòng.

Lâm Hoài cũng thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo lơ lửng cũng xem như được buông xuống.

Trò chuyện với Lưu Duệ xong cũng đã gần đến giờ tan tầm.

Tô Thời Sơ nói chào tạm biệt với Lưu Duệ, rồi trở về phòng làm việc của mình, sắp xếp sơ qua tài liệu rồi chuẩn bị tan làm.

Vừa ra khỏi cổng công ty, liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn của nam nhân đang đứng ở cửa, như là đang chờ ai đó.

Đang chạng vạng, hoàng hôn buông xuống đỏ rực, bóng người đàn ông trải dài, bóng lưng Ân Dĩ Mặc lộ ra vài phần tiêu sái sang trọng.

Nhưng mà Tô Thời Sơ không có tâm trạng để thưởng thức.

Có vết xe đổ khiến cả hai rơi vào tình cảnh lúng túng của sáng nay, cô lập tức giảm tốc độ bước chân, thậm chí không định chào hỏi Ân Dĩ Mặc, chuẩn bị lén lút rời khỏi từ phía cửa bên của công ty Quốc Tế Huy Hoàng.

“Định chạy đi đâu, nhìn thấy tôi ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không định nói hả?” Còn chưa đi được mấy bước, cổ áo phía sau của cô đã bị người nào đó nắm kéo lại.

Tô Thời Sơ ngay lập tức dừng lại bước chân, xấu hổ xoay người, ngượng ngùng cười nói: “Không phải là do tôi thấy Ân tổng đang chờ người sao, cho nên tôi không dám cả gan làm phiền anh…”

Nghe lời giải thích của cô, Ân Dĩ Mặc khẽ nhếch môi, từ trên cao nhìn xuống Tô Thời Sơ: “Quả thật đúng là tôi đang chờ người.”

“Vậy tôi sẽ không làm phiền anh nữa.” Tô Thời Sơ mỉm cười, tất cả như đang suy nghĩ thay cho Ân Dĩ Mặc: “Anh tiếp tục chờ đi, tôi sẽ tự mình đi về.”

“Tôi đang chờ cô!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play