“Không cho ai ăn cơm?” Âm thanh của người đàn ông nhàn nhạt mà vô cùng chân thực.

Tô Thời Sơ giật mình khỏi giấc mơ, rồi từ từ tỉnh lại.

Khi cô ngẩng đầu nhìn lên, người đàn ông trong mộng vốn đang phải học thuộc lòng, thế nhưng lại trực tiếp xuất hiện trước mặt cô.

Anh đứng ngược sáng làm cho cô không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh.

Ân Dĩ Mặc vốn cảm thấy rất thú vị, đến bắt quả tang cô ngủ lén.

Nhưng cô đột nhiên hét rống lên một câu, vẻ mặt anh lập tức trở nên xấu hổ đỏ bừng, mí mắt không thể kiểm soát được mà co rút.

Gân xanh của Ân Dĩ Mặc nhảy dựng lên, có một loại dự cảm, câu nói trong mộng vừa rồi của Tô Thời Sơ, là đang nói với anh trong giấc mơ của cô.

“Tôi...!Tôi đang cổ vũ cho chính mình!”

Tô Thời Sơ ý thức được đây không phải là đang nằm mơ.

Thân thể vốn nằm sấp bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, biểu tình trên khuôn mặt cũng trở nên đặc biệt kiên định:

“Hôm nay không thuộc, không được ăn cơm!”

“Rất tốt, vậy thì dựa theo lời cô nói đi.” Ân Dĩ Mặc gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, quay đầu nhìn Lâm Hoài: “Lâm Hoài, nhớ giám sát phu nhân học thuộc lòng.”

Sắc mặt Tô Thời Sơ trở nên cực kỳ u oán, đáng thương nhìn về phía Lâm Hoài, hy vọng anh ta có thể hỗ trợ mình nói vài câu tình cảm.

“Vâng, Ân tổng.”

...

Quả nhiên, đàn ông không có thứ gì tốt cả.

Để có thể ăn no, Tô Thời Sơ học thuộc đến khuya mới rời khỏi công ty, lúc đi ngang qua quầy lễ tân, cô mới biết được Phương Tịnh Huyên đã rời khỏi công ty.

Nghe nhân viên lễ tân nói rằng cô ta đã tự nộp đơn xin nghỉ việc.

Nhớ tới lúc Ân Dĩ Mặc cùng cô nói về bối cảnh của Phương Tịnh Huyên, Tô Thời Sơ bỗng nhiên hiểu được, cô ta nghỉ việc cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.

Một người đàn ông giống như Ân Dĩ Mặc mà nói đối với bất cứ chuyện gì cũng sẽ làm đến hoàn mỹ chu toàn, quả thật sẽ không lưu lại một người nằm vùng bên cạnh mình.



Thành công vượt qua kỳ sát hạch, vị trí thư ký trưởng của Tô Thời Sơ xem như ổn định.

Nhớ tới lời mời của Phương Tịnh Huyên lúc trước, Tô Thời Sơ vốn định không đi, kết quả một ngày trước khi tụ tập, Phương Tịnh Huyên lại gửi tin nhắn, nói có một ít tư liệu và tài liệu rất quan trọng trước khi cô ta rời khỏi chức vụ, phải trực tiếp giao cho cô.

Tô Thời Sơ vốn không coi trọng lần tụ họp này, tùy tiện thay một chiếc áo khoác, một cái quần jeans cùng đôi giày thể thao, cô cũng không thèm trang điểm, chỉ bôi một ít son sáng màu đơn giản cho nổi bật làn da hơn một chút.

Trước khi ra khỏi cửa, Tô Thời Sơ do dự có nên nói với Ân Dĩ Mặc một tiếng hay không, nhưng cửa thư phòng luôn đóng chặt, cô không còn cách nào khác ngoài việc từ bỏ.

Dựa theo vị trí mà Phương Tịnh Huyên cho, Tô Thời Sơ hiếm khi hào khí, bắt xe taxi đi qua.

Tuy rằng cô vẫn đang cầm chìa khóa của chiếc xe cayenne mà Ân Dĩ Mặc đưa cho cô, nhưng xét cho cùng thì nó quán phô trương, cô không muốn hấp dẫn sự chú ý của người khác.

“Thời Sơ, cậu tới rồi.” Tô Thời Sơ vừa chạm chân xuống đất, Phương Tịnh Huyên đang đứng trước cửa khách sạn hai mắt sáng ngời, lập tức bước nhanh tới, kéo cánh tay cô lại.

“Gần đây công việc thế nào, có mệt hay không?” Nhìn Phương Tịnh Huyên thay đổi thái độ đối địch lúc trước chuyển thành bộ dáng ôn nhu thân thiết, trong lòng Tô Thời Sơ chỉ có một câu.

Chồn chúc tết gà, không có lòng tốt.

Tô Thời Sơ cũng không hề tỏ ra yếu thế, khẽ mỉm cười, đem mái tóc vén ra sau tai: “Quả thật có chút mệt mỏi, nhưng nếu tôi đã làm thư ký trưởng của Ân tổng, cũng là chuyện nên làm.”

Vừa dứt lời, trên mặt Phương Tịnh Huyên chợt lóe lên vẻ âm ngoan.

Xem ra, cô ta vẫn chưa bỏ cuộc.

Tô Thời Sơ thầm nghĩ, trên mặt vẫn bình tĩnh như trước.

“Được rồi, nếu hôm nay là đến tụ tập, cũng không cần đề cập đến chuyện công việc, tất cả mọi người đang chờ ở bên trong.”

Phương Tịnh Huyên mỉm cười dịu dàng, trông giống như một người chị cả: “Từ sau khi tốt nghiệp, chúng tôi trong ký túc xá đều không liên lạc được với cậu, chứ đừng nói đến việc gặp nhau, vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối, hôm nay xem như là có cơ hội.”

Cô vừa vào phòng, bầu không khí náo nhiệt lúc trước bỗng trở nên yên tĩnh.

Mặc dù Tô Thời Sơ ăn mặc đơn giản, nhưng khuôn mặt kia của cô thật sự là quá bắt mắt, làm cho người ta khó có thể không chú ý đến.

Lúc còn đi học, Tô Thời Sơ bởi vì có khuôn mặt xinh đẹp bất phàm, liền trở thành nữ thần tình đầu ở trong lòng không ít nam sinh.

“Đây là...” Một người trong đó mở miệng hỏi, rõ ràng là rất ngạc nhiên.

“Tô Thời Sơ đó, các cậu không nhớ sao?” Phương Tịnh Huyên cười khẽ, bàn tay đang nắm tay Tô Thời Sơ lại siết chặt hơn một chút.

Cô ta ghen tị !

Sau khi nghe Phương Tịnh Huyên giới thiệu, mọi người lập tức nhớ ra, ánh mắt nhìn Tô Thời Sơ càng thêm nhiệt tình cùng kích động.

“Tôi nhớ rồi, đây không phải là đệ nhất nữ thần năm đó sao!”

“À đúng đúng đúng, nữ thần hoàn mỹ! Có cả tài năng và sắc đẹp.”

“Nhiều năm như vậy không liên lạc, tôi suýt nữa quên mất, không nghĩ tới cô vẫn xinh đẹp như vậy!”

Mọi người bắt đầu khen ngợi Tô Thời Sơ, đề tài cũng dần chuyển đến trên người cô, khiến cô có chút ngượng ngùng.

Trong thời gian học đại học, cô vì có thể được làm công việc mình thích, thực hiện lý tưởng của mình, làm cho Tô Thắng Quốc tự hào về bản thân, vì vậy cô đã dồn hết tâm trí vào học tập, mà tất cả mọi thứ xung quanh đều bị cô ấy cho vào trong quên lãng.

Phần lớn những người ngồi đây cô còn không nhớ nổi tên, chứ đừng nói đến chuyện tình cảm gì.

Bây giờ nhìn thấy bọn họ đối với cô chào đón nồng nhiệt như vậy, trong lòng cô thậm chí còn sinh ra cảm giác áy náy.

Nhất thời, cô bỗng nhiên cũng không kháng cự cuộc tụ họp bạn học này, trên mặt lộ ra một nụ cười khiêm tốn, tìm một chỗ thích hợp ngồi xuống.

Đúng lúc này, cửa phòng lại bị đẩy ra.

“Đã lâu không gặp!” Một giọng nam ấm áp vang lên, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn.

Thì ra, là Thịnh Vọng.

Thịnh Vọng gia cảnh ưu việt, dung mạo cũng thuộc hạng nhất.

Dáng người anh cao ngất, các đường nét ngũ quan rõ ràng và xuất chúng.

Quanh thân tỏa ra ánh mặt trời tao nhã, khóe môi lại tùy ý nhếch lên.

Mỗi cử động của anh ta đều toát lên sức hút của một người đàn ông.

“Thịnh Vọng cũng tới rồi?”

“Trời ạ, đây chẳng phải là nam thần lúc đó Thịnh Vọng sao!”

“Hôm nay làm sao vậy? Nam thần nữ thần năm đó đều tới, thật sự là duyên phận!”

“Tôi nghe nói, năm đó Thịnh Vọng từng thích...”

Đám người lại một lần nữa kích động, chiếc đũa Tô Thời Sơ vừa mới giơ lên, lại phải buông xuống, cô ngẩng đầu, nhìn người tới một cái.

Cái tên Thịnh Vọng này, cô đã từng nghe qua.

Thịnh Vọng đứng ở cửa, ánh mắt nhẹ nhàng quét qua tất cả mọi người.

Vừa nhìn thấy Tô Thời Sơ, trong mắt anh hiện lên một tia kinh ngạc, không chút che giấu, trực tiếp sải bước đi tới trước mặt cô, ngồi xuống bên cạnh cô.

“Thời Sơ, đã lâu không gặp.”

Giọng của anh ta ôn nhuận ấm áp, âm cuối tự nhiên tinh tế, đặc biệt dễ nghe.

Toàn trường đều im lặng, nhìn hai người bọn họ nói chuyện phiếm, ai nấy đều bắt đầu tưởng tượng ra một bộ phim thần tượng mập mờ giữa mỹ nam mỹ nữ.

Tô Thời Sơ sửng sốt một lúc, mím môi, cô nhìn Thịnh Vọng với ánh mắt phức tạp.

“Cậu có phải không nhớ rõ tôi hay không?” Thịnh Vọng bất đắc dĩ cười cười, khóe môi còn mang theo sự cô đơn: “Năm đó cậu chỉ lo học, hẳn là không nhớ rõ tôi rồi.”

“Tôi nhớ cậu.” Tô Thời Sơ mở miệng, vẻ mặt nghiêm túc, không giống như đang nói dối.

Không nghĩ tới cô thật sự còn nhớ rõ mình, ánh mắt của Thịnh Vọng sáng ngời, vẻ mặt không giấu được kích động cùng vui sướng:

“Thật sao?”

Tô Thời Sơ nghiêm túc gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play