Sau khi được Quá Vân chấp thuận, Bùi Hà Yến mới bắt đầu chuẩn bị rời khỏi chùa.
Cũng như khi đến, lúc ra đi, anh lặng lẽ chẳng để lại tiếng động nào.
Khi Giác Ngộ bận xong công việc trong chùa và đến căn viện nhỏ giữa sườn núi tìm anh, đừng nói đến bóng người, ngay cả bóng con muỗi cũng chẳng thấy. Nhìn vào căn phòng tối om, hắn vừa bực bội vừa lẩm bẩm chửi rủa.
“Rõ ràng buổi sáng còn ở đây, đến tối đã biến mất rồi, gấp gáp đến vậy sao?
Đi mà không nói trước với ta một tiếng, có biết ta đã già rồi, leo lên núi có dễ dàng gì đâu?”
Giác Ngộ lưng đau mỏi gối, không thể lập tức xuống núi ngay được. Hắn đẩy cánh cổng làm bằng hàng rào gỗ, rồi ngồi xuống chiếc ghế nằm dưới mái hiên trước căn viện.
Vì sao hắn chắc chắn rằng Bùi Hà Yến đã rời chùa chứ không phải chỉ đi đâu đó rồi sẽ quay lại? Chuyện này đơn giản lắm, chỉ cần nghĩ một chút là hiểu, chẳng cần phải xác minh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT