Kinh văn thâm sâu và khó hiểu, Liễu Liễu đọc mãi không hiểucàng không thể nắm bắt được ý nghĩa sâu sắc bên trong.
Việc chép kinh văn đối với cô thật sự chỉ là việc chép lại chữ nghĩa. Viết xong chữ trước thì mới nhìn sang chữ tiếp theo. Gặp phải chữ khó, đầu óc cô phải xoay xở nhanh hơn nữa. Dù đã phân tích cấu trúc, ghi nhớ từng nét bút, tách chữ ra rồi ghép lại, nhưng chữ viết vẫn xiêu vẹo, cứng nhắc và kỳ quặc.
Cô hơi ngượng ngùng, một cuốn kinh văn viết đi viết lại, sửa tới sửa lui, cuối cùng nham nhở như tờ giấy nháp, bị cô vò nát ném vào thùng rác.
Liễu Chí Sinh không chịu nổi khi thấy cô lãng phí giấy, bèn nhắc nhở: “Trước khi viết chữ, con cần hiểu rõ ý nghĩa của từ đó. Khi biết ý nghĩa, tự nhiên sẽ viết trôi chảy hơn. Điều này không khác gì khi con học thơ cổ; chỉ khi hiểu bài thơ biểu đạt gì, thì mới có thể viết chính xác và hiệu quả.”
Liễu Liễu tuy thấy Liễu Chí Sinh nói rất đúng, nhưng cô không có chút hứng thú với việc học kinh Phật, nên không muốn tốn thời gian tra từ điển và tìm hiểu tài liệu.
Cô từ từ chép từng chữ một, mất nguyên hai ngày mới cảm thấy tạm hài lòng.
Bộ kinh có tổng cộng ba cuộn, Liễu Liễu chép xong cuộn đầu tiên thì định mang đến cho Bùi Hà Yến kiểm tra trước, đề phòng nếu không qua được, hai cuộn còn lại sẽ uổng công viết. 
Không ngờ, khi Liễu Liễu đến hang động số 167 để tìm người thì không gặp ai.
Cô đứng ở cửa, nhìn Liễu Chí Sinh, hai người nhìn nhau một lát, sau đó Liễu Chí Sinh, miệng ngậm một chiếc gậy gỗ nhỏ, híp mắt hỏi: “Con đến làm gì? Giờ cơm đã qua rồi mà.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play