Lộc Sương cảm thấy như mình đang đặt mình vào trong một con sông, toàn thân đều được bao quanh bởi nước, cảm giác mát lạnh giữa cái nắng chói chang của mùa hè.
Hắn cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể mình tăng lên hơn trước, toàn thân cũng trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Khi tĩnh tâm lại, dường như còn có thể nghe thấy âm thanh của dòng nước đang chảy trong không khí.
Đội chế biến mang đến một hộp thức ăn gồm một bát mì lớn, một ít thịt bò xắt nhỏ, và một quả trứng rán phủ bên trên. Thẩm Nùng đặt hộp thức ăn lên chiếc bàn nhỏ bên ngoài, nhìn vào phòng thấy người nằm trên giường đã tỉnh, với vẻ ngơ ngác mông lung, liền cười nói: “Ra đây ăn mì đi.”
Lộc Sương nhanh chóng bò xuống giường, chạy ra ngoài cửa, phấn khích nói: “Thành công rồi! Thành công rồi, lão sư!”
Nghe Lộc Sương gọi mình như vậy, Thẩm Nùng không khỏi hơi nhướng đuôi mắt, nhớ lại lời đã nói khi Lộc Sương bị thương bởi cự mộc thụ. Khi đó cậu đã hứa, nếu thành công, cậu sẽ dạy Lộc Sương cách sử dụng sức mạnh cổ xưa này. Không phải với tư cách là một tư tế, mà là một lão sư.
“Ngươi vẫn còn nhớ đấy.” Thẩm Nùng lấy bát mì từ trong hộp đồ ăn ra, sắp đũa gọn gàng, nhẹ nhàng nâng cằm ý bảo Lộc Sương nhanh ăn mì đi.
“Lời lão sư nói, ta đều nhớ rõ.” Lộc Sương gọi “lão sư” từng tiếng một đầy phấn khởi, khiến Thẩm Nùng nghe mà cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm, trong lòng khẽ nhói lên. Ai, Lão sư… Không biết lão sư ở tinh tế liệu có sống tốt không.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play