Hồ Ngũ trong lòng cảm thấy thực áy náy và rất cảm kích. Nếu không phải có Lộc Thập, hôm nay hắn thật sự không còn a phụ a mẫu nữa.
“Hồ nhãi con, lại đây khiêng ta đi, bây giờ ta không động đậy được.” Hồ Ngũ ngẩng đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện đội trưởng Lang Diệp cũng đang nằm trên mặt đất với đầy thương tích.
Hắn còn thắc mắc tại sao một mình Lộc Thập lại có thể kéo dài lâu như vậy.
Hùng Tam im lặng tiến đến bên cạnh Lang Diệp, cõng hắn ta lên, “Ta cõng ngươi, nằm im một chút đi.”
Khi đi ngang qua Hùng Tứ, Hùng Tam dừng lại, nhẹ giọng nói: “Hùng Tứ, sau này ta không thể cùng ngươi bảo vệ nữa. Nếu một ngày nào đó ta cũng bị thương giống như Hồ Mộc hay Lang Ngũ, ta không biết liệu tư tế có thể dùng lửa thiêu chết ta hay không, nhưng dẫu có thế nào, ta cũng không dám ở lại Dây Đằng bộ lạc nữa.”
Hùng Tứ cau mày nhìn bóng dáng Hùng Tam cõng Lang Diệp rời đi, rồi lại nhìn lão nhân và bọn nhỏ bị thương. Cuối cùng, hắn hạ quyết tâm, đuổi theo: “Không biết chúng ta có thể vào Mộc bộ lạc để tham gia đội thủ vệ hay không. Nếu có thể, thì cùng nhau bảo vệ.”
Hùng Tam nhếch miệng cười nói: “Chúng ta cố gắng một chút, cùng nhau tiến về phía trước.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play