Hồ Ngũ thất thần trở về bộ lạc, còn chưa đến miệng hang động của mình thì đã thấy một thú nhân đang khiêng một lão nhân đi lên núi. Hắn gọi đối phương lại, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Thú nhân quay đầu lại, thở dài, “Lại có một người đói chết, tư tế kêu ta nhanh chóng lên núi tìm chỗ chôn. Sợ rằng những thú nhân đói khổ không nhịn được mà đòi ăn, nếu họ ăn một miếng thì sau này sẽ không thể hóa hình. Nếu bọn nhỏ mà ăn, liền không thể thức tỉnh.”
“Chưa phân cho họ thịt sao?” Hồ Ngũ được chia thịt liền đến Mộc bộ lạc, không biết họ đã chưa thịt chưa.
“Thịt từ con mồi cho đội săn thú các ngươi còn chia không đủ, đến lượt đội thủ vệ bọn ta, vẫn chỉ nhận được thịt trộn với nội tạng. Những lão nhân và trẻ con thì chỉ còn xương cốt, hiện tại cũng không giống mùa xuân, có thể ăn rau dại. Đói chết là chuyện bình thường.” Thú nhân nói với giọng điệu bình thản, đã quen với tình cảnh như vậy. Nói xong, hắn xoay người hướng lên núi đi tiếp.
Hồ Ngũ nhìn theo bóng dáng của thú nhân rời đi, đột nhiên nghĩ đến những lão nhân và bọn bỏ Sơn bộ lạc trên núi mặt mũi hớn hở.
Lúc này, ở bên ngoài hang động của Dây Đằng bộ lạc, tư tế đang đứng cạnh đống lửa, những cành cây thường phát ra tiếng nổ bùm bùm. Lão tư tế cầm một cây gậy gỗ to bóng loáng, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, “Lửa không thể kéo dài thêm nữa.”
Thú nhân lớn đối diện trầm mặc một lúc lâu, rồi hỏi: “Nhất định phải thiêu chết sao? Những đứa trẻ đó mùa thu có thể thức tỉnh rồi”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT