Chương 1: Hai lựa chọn
Lâm Ấm ôm bản vẽ đi trên con đường nhỏ, mặt trời mùa hè rọi xuống làm cô cảm thấy thực sự khó chịu, đôi chân mềm mại dưới làn váy ngắn bước nhanh hơn. Nếu không phải vì học phần, cô đã không chịu ra ngoài vào thời tiết này cho thầy hướng dẫn xem tranh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn chưa tới cổng, có một nam sinh đi xuống từ phía cầu thang đối diện. Mặt trời chiếu rọi, bóng nắng in trên mái tóc đen nhánh của cậu. Nam sinh nhìn thấy cô thì cong khóe môi, hai chiếc răng nanh cũng lộ ra, dưới ánh nắng chiếu xuống dường như có thể phát sáng, làm cho tim người ta đập thình thịch.
Chàng trai dễ thương như ánh nắng.
Lâm Ấm bị nhìn tới nỗi tim hẫng một nhịp đập, vội vàng mỉm cười với cậu ta, lúc chuẩn bị lên cầu thang vượt qua cậu thì bỗng nhiên cánh tay bị cậu bắt lấy.
Bàn tay lớn với khung xương rõ ràng của cậu nam sinh nắm thật chặt cánh tay mềm mại của cô, không biết có phải cô hiểu nhầm hay không, tay của cậu đang cọ cọ trên làn da mình.
"Cậu muốn tìm thầy Dương sao?" Tiếng của cậu trong trẻo như ngọc, không hợp chút nào với cái răng nanh đáng yêu của cậu.
Lâm Ấm gật nhẹ đầu, lại nghe cậu nói: "Thầy Dương bây giờ không ở văn phòng đâu, thầy ấy ở phòng vận động phía tây. Nếu như cậu muốn tìm thầy ấy xem tranh thì tôi có thể đi cùng cậu, đúng lúc tôi cũng muốn đi."
Đối với cậu, Lâm Ấm không thể không tin tưởng, bởi vì hai người cùng lớp, cho dù chưa từng tiếp xúc thì cũng đã chạm mặt, mấy tin tức mỗi ngày truyền vào tai gần như đều liên quan tới cậu.
"Được." Cô gật đầu đồng ý, cậu cười càng vui vẻ hơn.
Hai người sóng vai đi trong sân trường, Lâm Ấm thấp hơn cậu nửa cái đầu, thân thể cao lớn của cậu chặn ánh sáng mặt trời chiếu tới.
Quả thực là cảm ơn trời đất!
"Tôi tên Hà Trạch Thành, chúng ta cùng lớp, không biết cậu có biết không?" Cậu nói.
Lâm Ấm gật đầu: "Tôi từng nghe rồi."
Cô trả lời lạnh nhạt và ngắn gọn, như chẳng muốn nói thêm lời nào với cậu.
Đôi mắt cậu híp lại, không hề cười tỏa nắng, mà cực nóng bỏng, tựa như sắp bắt giữ con mồi.
"Lâm Ấm." Cậu mở miệng gọi tên cô, hai chữ thoát ra từ trong miệng mang theo chút lạnh lẽo.
Lâm Ấm còn chưa kịp phản ứng, lại thấy cậu mỉm cười nói: "Là tên cậu đúng không?"
Cô miễn cưỡng gật đầu.
Thời tiết khô nóng làm cho tâm trạng cô có chút không tốt, tới mức cô cũng chẳng muốn hỏi vì sao cậu lại biết tên mình.
Đến phòng vận động, sân bóng rộng lớn không một bóng người, Hà Trạch Thành nói: "Thầy Dương ở nhà kho sửa thiết bị, hôm nay là thầy ấy trực."
Lâm Ấm gật đầu rồi đi đến cửa nhà kho nhỏ hẹp phía trước, Hà Trạch Thành chậm rãi theo sau cô.
Trong nhà kho chất đầy thiết bị chẳng có người nào, Lâm Ấm kinh ngạc quay đầu nhìn cậu, không chờ cô nói chuyện thì "rầm" một tiếng, cậu đóng chặt cửa nhà kho lại.
Trong nhà kho tối tăm chỉ có cửa sổ nhỏ phía trên cao chiếu ánh sáng vào, trùng hợp soi sáng gương mặt của cậu, không còn nụ cười hòa nhã, mặt không tỏ vẻ gì nhìn cô, cặp mắt kia bùng cháy một ngọn lửa không tên.
"Cậu muốn làm gì?" Lâm Ấm hỏi, trái tim bất giác đập nhanh hơn, nhấc chân đi ra phía sau cậu muốn mở cửa.
Không ngờ còn chưa chạm vào cửa thì Hà Trạch Thành bỗng nhiên túm cánh tay của cô kéo tới, sức lực của cậu lớn đến mức đáng sợ. Lâm Ấm lảo đảo, bức tranh trong tay cũng bị đoạt đi.
Nhìn chim hoàng yến sinh động như thật trong tranh, khóe miệng của cậu cong lên, nhưng không lộ ra chút tình cảm nào: "Vẽ không tệ, rất đẹp."
Lâm Ấm nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy có chút không ổn, ngay cả tranh cũng không cần, muốn giãy giụa thoát khỏi cậu lao ra ngoài.
Hà Trạch Thành hiển nhiên bị hành động này của cô chọc giận, thẳng tay ném bức tranh xuống đất rồi túm cánh tay cô, quăng cô đến tấm nệm bên dưới.
"Rốt cuộc cậu muốn làm gì?" Lâm Âm ôm cánh tay đau nhức hét lên với cậu.
Môi mỏng đỏ hồng của nam sinh cong lên một độ cong tà tác, phun ra hai chữ: “Chịch cậu!”
Cô mở to mắt, hiển nhiên bị hù dọa, môi run rẩy: "Đùa như vậy..."
Cơ thể cao lớn của cậu trực tiếp hạ xuống, Lâm Ấm bị túm cổ tay, thân thể bị ép nằm ngửa, một chân cậu cưỡng ép tách hai chân cô ra, cậu cười lạnh.
"Cậu cho rằng tôi đang nói đùa à?"
Nỗi sợ hãi không tên xông tới.
"Không... không, đừng!" Lâm Ấm bắt đầu vùng vẫy: "Thả tôi ra! Bằng không tôi sẽ kêu lên đấy, cậu thả tôi ra đi!"
"Có thể, cậu kêu thử đi! Cậu xem có ai tới đây cứu cậu không!"
Khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo như cẩm thạch đến gần cô, cánh môi mỏng tà ác cong lên: "Biết tôi muốn chịch cậu cỡ nào không Lâm Ấm? Từng cử động của cậu đều có thể hấp dẫn tôi, từ ngày khai giảng tôi đã chú ý tới cậu, tôi muốn chịch cậu tới nỗi sắp phát điên rồi!"
Cô ở trong lớp luôn là người ít nói nhất, mặt vùi dưới sách che kín khuôn mặt nhỏ thanh tú xinh đẹp, trời mùa hè chỉ mặc váy ngắn, đôi chân kia khiến cậu say mê cỡ nào! Cô hoàn toàn không biết! Còn dám mặc ít như vậy! Vì cái gì?
Là muốn đi quyến rũ tên đàn ông khác sao!
Để những tên kia đến chịch cô sao?
Đừng hòng, cô chỉ có thể để cho cậu chơi! Để cậu trói lại rồi chịch!
Lâm Ấm nhìn đôi mắt đào hoa ngày càng âm u lạnh lẽo thì thật sự sợ hãi.
Nghĩ tới đây cô muốn liều mạng giãy giụa!
"Roẹt..." Trước ngực bỗng nhiên lạnh lẽo, cô hoảng sợ mở to mắt, nhìn tay cậu xé toạc áo phông trắng của mình, làm lộ ra ngoài không khí áo ngực viền ren bên trong.
"Cút đi!" Lâm Ấm hét lên, Hà Trạch Thành hưng phấn nhìn bộ ngực mình ngày đêm nhung nhớ, ngay cả lúc mộng tinh cũng nhớ đến thứ này!
Đôi bàn tay to trực tiếp đẩy áo ngực của cô lên, điên cuồng túm lấy bầu vú bên trong, thứ đó biến thành nhiều hình thù trong tay cậu, nhưng như thế vẫn chưa đủ! Cậu nằm sấp xuống, tham lam mút lấy vú cô rồi còn lè lưỡi liếm láp làn da mềm mại.
Thật là thơm!
Lâm Ấm chưa từng bị đối xử như vậy. Cô bị tình cảnh lúc này sỉ nhục tới bật khóc ra tiếng, cắn chặt môi dưới, cánh tay giãy giụa, còn chưa hạ xuống thì đã bị cậu túm lấy một lần nữa.
"Cút! Cậu cút đi!" Cô lớn tiếng nghẹn ngào thét lên chói tai, nam sinh mà mấy nữ sinh các cô ai cũng ngưỡng mộ lại làm ra chuyện này với cô!
Bàn tay Hà Trạch Thành túm tóc cô khiến cô ngửa đầu ra sau, da đầu truyền tới cảm giác đau đớn vì bị lôi kéo. Cô thấy cậu tức giận trừng mắt nhìn mình: "Ngoan ngoãn cho tôi! Ngoan ngoãn để cho tôi chịch cậu! Chờ tôi sung sướng rồi, sẽ suy nghĩ nên thả cậu đi hay không!"
Không thể nào, cả đời này cũng sẽ không thả cô đi!
Cô phải để cậu chịch cả đời!
Lâm Ấm bị bộ dạng này của cậu dọa sợ, thấy cậu quỳ gối trên ngực mình, gỡ thắt lưng rồi kéo khóa quần xuống, chĩa vào môi cô một thứ dữ tợn, sưng to làm cho người ta buồn nôn, ra lệnh: "Liếm cho tôi!"
Nhìn bộ dạng thà chết chứ không chịu khuất phục của cô, thú tính trong lòng Hà Trạch Thành dần bùng lên, bàn tay to bóp cằm cô, làm cô đau đớn tới nỗi tưởng như xương cốt sắp vỡ vụn!
"Tôi cho cậu hai lựa chọn, để tôi làm cằm cậu trật khớp rồi liếm cho tôi? Hoặc là cậu chủ động!" Tiếng nói tàn nhẫn không có chút nhiệt độ vang lên.