Gần đây, Tần Mộc luôn cảm thấy tâm thần không yên, trước đó có Vân Mạt chỉ điểm, hắn vẫn luôn rất cẩn thận, cũng không có gặp phải cái gì không may.
Chỉ là hôm nay, khi hắn lơ đãng móc lá mà bùa Vân Mạt đưa cho kia, mới phát hiện, đã đen.
Cũng không phải tờ giấy này tự nhiên đen, mà giống như là trên mặt giấy được bao phủ bởi một lớp tro đen, giống như bị ăn mòn.
Hắn không thể nói tâm trạng của mình như thế nào, giống như vào buổi chiều, chủ nhiệm Tôn kêu hắn tới, bảo hắn hỗ trợ chuyển tiền vào một tài khoản, là một tài khoản thông thường.
Bọn họ trước kia cũng không phải chưa từng giúp đỡ chuyển khoản cho nhau, chỉ là lần này số tiền chuyển khoản của chủ nhiệm Tôn có chút nhiều.
Hơn nữa còn yêu cầu bắt buộc chuyển từ tài khoản bệnh viện tới tài khoản cá nhân của Tần Mộc trước, sau đó lại từ tài khoản cá nhân của hắn chuyển vào một tài khoản khác.
Tần Mộc cảm thấy không được đúng lắm, đặc biệt là thời điểm hắn đi qua lấy tài liệu, còn bị vướng lấy cánh cửa một chút, lập tức nhớ tới lúc ấy ở trong quần lá bùa bị thiêu cháy.
Tần Mộc tìm một lý do trốn tránh, muốn dùng chiến thuật kéo dài, lại đi hỏi Vân Mạt một chút.
"A Mộc, ngươi làm sao vậy? Sao lại mất hồn mất vía như vậy.", Vương Minh Đào dừng ở bên cạnh xe huyền phù của hắn, xem hắn nửa ngày không nhúc nhích, ấn còi, tiến đến gõ cửa sổ.
Tần Mộc ngẩng đầu nhìn hắn: “Không có chuyện gì lớn….”
"Có phải em gái cảnh sát lại tìm ngươi hay không?" Vương Minh Đào ngồi vào ghế phụ của hắn, làm mặt quỷ.
Vẻ mặt Tần Mộc đầy phức tạp, không biết nên nói cái gì.
Hắn nhớ kỹ Vân Mạt đã báo cho hắn, Khương Lôi là đào hoa kiếp của hắn, cho nên đối với người phụ nữ này, hắn chỉ đứng nhìn từ xa.
Ai mà ngờ, nhà nàng lại ở ngay bên cạnh nhà cha mẹ hắn, cái này thì tốt rồi, địch nhân trực tiếp đánh vào bên trong.
"Ngươi nói xem, ngươi hạn chết, úng chết, như thế nào liền không ai coi trọng ta đâu? Ta tốt xấu gì cũng là một nam nhân độc thân hoàng kim.", Vương Minh Đào giọng có chút chua lòm.
"Đừng nói nữa", Tần Mộc uể oải, ỉu xìu.
"Nhìn ngươi như vậy, chẳng nhẽ gặp phải chuyện gì sao? Đi, anh đây mời ngươi đi ăn cơm giải sầu.", Vương Minh Đào nói.
Tần Mộc lắc lắc đầu, dù sao hắn cũng không nghĩ ra được nguyên do gì, cùng anh bạn thân này tán gẫu một lát, có lẽ sẽ không lo lắng như vậy nữa.
Tần Mộc để lại lời nhắn cho Vân Mạt, bảo nàng có thời gian rảnh liền hồi âm cho hắn.
Trong thời gian ăn cơm, âm thanh liên lạc vang lên rất nhiều lần, hắn rất hy vọng là Vân Mạt gọi tới, nhưng liên tiếp mấy cái đều là của Khương Lôi.
Tần Mộc không nhận cuộc gọi, hôm nay hắn thật không có tâm tư cùng Khương Lôi nói chuyện tào lao.
Bữa cơm này hắn ăn cũng không có mùi vị gì, Vương Minh Đào giống như nhìn ra cảm xúc của hắn.
“Ta nói ngươi làm sao vậy?”
Tần Mộc thở dài, “Ta nói ra cũng không biết ngươi có tin không? Ta chính là vô duyên vô cớ tâm tình đi xuống.”
"Chu kỳ sinh lý của ngươi tới ư?" Vương Minh Đào cười một cách đê tiện, “Ngươi cũng không có cái công năng này đi.”
"Im đi!", Tần Mộc đáp lại một câu, sau đó tiếp tục nói, “Ngươi còn nhớ vị cao nhân lần trước không?”
"Vị thần tiên kia à? Đương nhiên là nhớ rõ.", Vương Minh Đào hưng phấn lên, “Như thế nào? Nàng bằng lòng gặp ta ư?”
"Không có,", Tần Mộc có chút hậm hực, “Nàng nói ta chọc phải người xấu, bảo ta cẩn thận một chút, ta không phải là bị điều này dọa sao?”
"A? Ngươi thật chọc phải người xấu ư?" Vương Minh Đào hỏi.
"Ta không thực xác định lắm.", Tần Mộc nhấp một ngụm rượu, không có tiếp tục nói, vạn nhất là hiểu lầm thì sao, nếu truyền tới trong tai chủ nhiệm Tôn, hắn về sau còn sống như thế nào được?
Đều là đồng nghiệp, có một số việc không tiện hỏi, Vương Minh Đào cũng thông minh không đi hỏi kỹ.
Tâm tình Tần Mộc hậm hực, liền uống không ít rượu, hắn vỗ bả vai của Vương Minh Đào, “Ta đi toilet.”
"Đi đi, đi đi." Vương Minh Đào phất phất tay, nói trong khi vẫn đang nhìn nhóm bạn bè của mình.
Tần Mộc có chút choáng váng đầu óc, mở vòi nước ra hướng về phía mặt, nghe được phía sau tựa hồ có người đang bước tới.
Hắn còn tưởng rằng là Vương Minh Đào cũng lại đây, đang muốn quay đầu lại, người này hướng hắn gọi một tiếng, “Tần Mộc?”
"Ừ, là ta." Tần Mộc đáp lời một tiếng, cảm thấy chưa từng nghe qua giọng nói này, vì thế lễ phép đứng lên, quay đầu nhìn lại.
Phía sau hắn là một người cao hơn hắn nửa cái đầu, rượu làm đôi mắt của Tần Mộc có chút hoa.
Còn không đợi hắn thấy được rõ ràng, liền cảm thấy một cái bóng đen đập vào đầu mình.
Nếu là ngày thường, Tần Mộc ít nhất có thể né tránh, hoặc là không đến mức vừa vặn bị trúng chiêu, nhưng lúc này trong người có chút rượu, hơn nữa đối phương vốn là so với hắn to hơn không ít.
Hắn liền tay cũng chưa kịp nhấc, đã bị quyền phong của đối phương đập tới ù cả tai.
Trước mắt hắn biến thành màu đen, lỗ tai ong ong, ngay sau đó, một cổ xú vị từ trên đầu truyền xuống, đối phương tựa hồ đã đem thùng giấy vệ sinh đội lên trên đầu hắn.
"Khốn kiếp!" Tần Mộc thật sự nổi giận.
Hắn cố nén choáng váng cùng đau đớn, tránh thoát đòn công kích thứ hai, đồng thời hung hăng đâm thẳng vào bụng của kẻ kia.
Là một bác sĩ, hắn đương nhiên biết chỗ nào đau nhất.
Người nọ không nghĩ tới hắn còn có thể đánh trả, thấp giọng mắng một câu, cong lưng rời ra.
"A Mộc, ngươi ngã ở bên trong sao?" Vương Minh Đào chờ nửa ngày hắn cũng chưa trở về, nghĩ có phải hắn uống nhiều quá hay không.
Vừa vặn bụng của chính mình cũng trướng, dứt khoát lại đây nhìn xem.
Người nọ nghe thấy thanh âm, ôm bụng chạy đi ra ngoài.
Mắt của Tần Mộc tối sầm, ngã xuống mặt đất, lỗ tai ong ong, trước mắt một mảnh màu đen.
Fu…ck … hắn muốn quay đầu lại hỏi cô gái kia, đây là tiểu nhân kiếp sao? Vô duyên vô cớ ở cửa phòng vệ sinh bị người thu thập một trận, đây tính là cái gì?!