Nhiếp Câu Sanh dựa ở cửa chờ bọn họ, trong miệng ngậm điếu thuốc nghiêng nghiêng, một chiếc cúc trên áo quân trang bị mở ra:
“A, bản lĩnh của đối phương cũng không nhỏ, có thể làm Liên đội trưởng của chúng ta phải chật vật như vậy?”
Liên Nghệ rung rung tóc, một phát pháo kích vừa rồi của đối phương khiến khói ám đầy mặt đầy đầu, hơn nữa kết hợp với mồ hôi do chạy động, hiện tại sợ là hắn trông rất thảm.
Nhiếp Câu Sanh quay đầu nhìn Vân Mạt cười một cách đê tiện, không hỏi sự tình có quan hệ cùng nhiệm vụ, ngược lại trêu chọc: “Chuyện xưa của ngươi đã soạn tốt chưa?”
Vân Mạt:……trí nhớ của chó sao lại tốt như vậy? Đều đã qua bao lâu, sao vẫn còn nhớ thương!
Nhiếp Câu Sanh đi lên phía trước một bước, “Hiện tại soạn cũng được, ta thế nào?”
Vân Mạt vì trà trộn vào toà nhà Amuz, đã cố ý vén tóc ngắn lên đỉnh đầu, một bộ dáng trong thời kỳ phản nghịch, lúc này mặt đầy tro bụi, lại có loại cảm giác đặc biệt buồn cười.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play