Hiện tại, có hai trăm vạn người đang theo dõi tài khoản "gọi ta là ba ba", nhưng phần lớn trong số hai trăm vạn người đó đều là fan không hoạt động.
Xét cho cùng, những người nổi tiếng trên Internet cần phải thường xuyên tương tác, nếu không họ sẽ nhanh chóng bị quên lãng.
Cũng có một vài người tò mò nhảy lên xem hàng ngày, cố gắng thu hút sự chú ý của chủ nhân bài đăng.
Vân Mạt cẩn thận chụp một bức ảnh lá bùa may mắn có độ nét cao, tải lên, sau đó đánh dấu "500 may mắn, có hiệu lực 500 lần, 500 người chia sẻ đầu tiên sẽ nhận được lời chúc may mắn".
Sau một hồi suy nghĩ, Vân Mạt lại đánh dấu in đậm vào phần nhận xét: "Nếu vượt quá 500 lần, nó sẽ không hoạt động.
Không nên chuyển tiếp sau hơn 500 lần."
Trên thực tế, nàng thật sự đã suy nghĩ quá nhiều.
Hai trăm vạn fans kia, tuyệt đại đa số đều là hứng khởi nhất thời, thuận tay ấn theo dõi nàng.
Nhưng người mà bọn họ theo dõi lại đặc biệt nhiều.
Tài khoản của Vân Mạt ngàn năm không phát một tin tức, trừ phi có người đặc biệt theo dõi, nếu không, sẽ thực dễ dàng bị các tin tức khác bao phủ.
Vân Mạt sau khi đăng bài xong, hít sâu một hơi, ra vẻ bình tĩnh chờ đợi tín ngưỡng chi lực.
Bất quá nàng cũng rõ ràng, đợi đám người kia ý thức được bùa chú của nàng thực hữu dụng, thì cũng phải mất mấy ngày sau mới được.
Nước xa không giải được cái khát ở gần, hiện nay còn phải tính toán làm việc khác.
"Bác sỹ Tần….." Vân Mạt dùng giọng nói uyển chuyển nhất, ý đồ kêu lên sự chú ý của Tần Mộc.
“Có việc gì?”
Tần Mộc nhăn chặt mày, đề phòng nhìn Vân Mạt.
Không có việc gì không đăng tam bảo điện!
Xem sắc mặt nàng nịnh nọt như vậy, nói không chừng lại muốn hố hắn.
(*) Hố: lừa gạt
"Ngươi giới thiệu cho ta mấy người bệnh được không?" Vân Mạt chớp chớp mắt
"Người bệnh gì? Ngươi muốn làm gì?" Tần Mộc lui về phía sau một bước, hỏi.
“Ta có tay nghề mát xa cổ truyền, không cần tiền, ngươi dẫn ta đi khoa hồi phục chức năng, ta mát xa giúp bọn họ mỗi người năm phút, được không?”
Vân Mạt nghĩ, hiện nay cũng chỉ có mát xa là có thể ‘làm ít công nhiều’.
Dù sao, tay nghề mát xa của Vân tiểu thiếu chủ cũng là thiên hạ vô song.
Tần Mộc:……
Vân Mạt không đợi hắn cự tuyệt, một ngón tay đem hắn ấn ngồi xuống trên ghế….
Một giờ sau, bệnh viện đứng hàng thứ ba ở Liên Bang, có một cái danh hiệu duyên dáng —— "Chuyên khoa bảo vệ sức khoẻ của bệnh viện đệ tam", chuyên trị xương cổ, thắt lưng, cơ bắp vì vất vả mà sinh bệnh.
Danh hiệu nhanh chóng lan truyền khắp Trung Ương tinh, người hâm mộ danh tiếng tiến đến xin thẻ chữa bệnh vô số.
Vì lý do này, cho đến một tháng sau, giám đốc Bệnh viện Đệ Tam còn không ngừng nhận được liên lạc từ các câu lạc bộ và trung tâm vật lý trị liệu khác nhau, quanh co lòng vòng hỏi thăm về vị sư phụ vật lý trị liệu thần kỳ kia.
Thậm chí còn có thông báo từ đơn vị phòng chống khiêu dâm và hoạt động bất hợp pháp, cảnh báo họ không được phép hoạt động vượt quá phạm vi, đường đường là bệnh viện đứng hàng thứ ba ở Liên Bang, làm sao có thể cung cấp dịch vụ "Chăm sóc sức khỏe" được?!
Viện trưởng mặt đen như đáy nồi, bị oan quá…
Sau khi Vân Mạt thu hoạch được mấy chục tín ngưỡng chi lực từ người bệnh, rốt cuộc đan điền đã giảm bớt đau nhức.
"Có chút mệt mỏi, hôm nay đến đây thôi.
Bác sĩ Tần, có thể đưa ta ra ngoài một chuyến không?"
“Đi.”
Biểu tình Tần Mộc hoảng hốt, cảm thấy thế giới quan mà mình đã xây dựng hơn 20 năm nay đang chạy như điên trên con đường sụp đổ.
Hắn xem như đã minh bạch vì sao mà các nhân viên của nhà hàng Phỉ Tư, sau khi nghe tin Vân Mạt xin nghỉ phép lại vội vàng tranh cướp giúp nàng gánh vác công việc.
Để cho người này thiếu nhân tình, ngày sau mới dễ nhờ vả nàng ấn cho năm phút.
"Di……", Vân Mạt đi tới cửa, ánh mắt dừng lại ở trên một chiếc xe huyền phù màu đỏ, nhìn một hồi lâu.
Tần Mộc lập tức siết chặt cơ bắp, căng thẳng hỏi: “Sao vậy? Phải chăng xe lại sắp xảy ra chuyện gì không tốt?”
Vân Mạt nghiêm túc nhìn chằm chằm Tần Mộc, nhìn đến khi hắn ra một thân mồ hôi lạnh.
"Sao…… Như thế nào? Chẳng lẽ, là có liên quan tới ta?" Tần Mộc có chút run lên.
"Không có, ta chỉ hoài nghi, ngươi mấy năm nay đã học chủ nghĩa duy vật như thế nào vậy? Ta chỉ là muốn nhìn xem chiếc xe kia bổ sung năng lượng như thế nào mà thôi.", Vân Mạt nói.
Tần Mộc:……
"Không có việc gì thì đọc sách nhiều một chút, ít mê tín đi!", Vân Mạt vỗ bờ vai của hắn, nói lời thấm thía.
Tần Mộc cảm thấy thực ‘đau trứng’:…… Ngươi, một tên thần côn, còn đi khuyên người khác đọc nhiều sách hơn, ít mê tín đi?