Nhìn thấy Tần Mộc đã đi ra ngoài, Lý Bằng Vân đuổi sát đến.
“Có việc gì?”
Tâm trạng Tần Mộc không vui, mặc kệ là ai, phải bồi thường một số tiền lớn như vậy, tâm trạng đều không thể tốt được.
“Người anh em, ngươi đã quên rồi sao? Thần côn còn tiên đoán ngươi buổi chiều sẽ phát sinh tai nạn xe cộ sao?”
Tần Mộc nghe nói, ngay lập tức cảm thấy rùng mình một cái.
"Người anh em, ngươi nói, chúng ta ngồi phương tiện giao thông công cộng, hoặc là thuê một cái xe trở về, có phải là có thể phá vỡ dự đoán của nàng hay không?" Vương Minh Đào nói một cách bí ẩn.
"Ngươi đây là gian lận!" Tần Mộc không tán đồng: “Cô gái kia đã đủ đáng thương, nàng lấy đâu ra số tiền mười vạn tinh tệ để bồi thường?”
“Chúng ta thử xem sao, cùng lắm thì mười vạn kia, ta trả thay nàng.”
Vương Minh Đào không thiếu tiền, hắn hiện tại liền muốn thử xem, có phải thực sự có một đôi tay vận mệnh hay không.
"Ngươi nói thật?" Tần Mộc quay đầu hỏi hắn.
“Thật ta đây liền chuyển khoản cho ngươi, đến lúc ấy ngươi chuyển cho nàng.”
Vương Minh Đào không chờ hắn cự tuyệt, liền đem tiền chuyển đến tài khoản của Tần Mộc.
Tần Mộc … “Vậy đi thôi.”
Ba người đứng ở ven đường, chờ tuyến xe treo biển 222 chạy tới, là phương tiện giao thông công cộng duy nhất ở phía trước của toà án trung cấp đệ nhất.
Để an toàn, Lý Bằng Vân còn dùng phần mềm đặt xe để đặt một cái xe.
Nhưng điều đáng kinh ngạc là họ đã đợi cả nửa tiếng ở cửa, dưới ánh mặt trời chói chang, nhưng xe tuyến 222 và ứng dụng tắc xi đều không có phản hồi.
"Gặp quỷ sao!" Lý Bằng Vân không tin tà nói.
"Đổi cái phần mềm khác thử xem, nếu không được, ta sẽ gọi vệ sĩ của ta đến đón?" Vương Minh Đào nói.
"Tần Mộc, sao ngươi còn chưa có đi vậy?" Một giọng nam từ phía sau truyền đến.
"Chủ nhiệm Hoàng? Ngài sao lại ở chỗ này?" Tần Mộc có chút ngoài ý muốn.
“Ta có chút việc phải làm ở đây, xe ta bị hỏng rồi, ngươi đưa ta đến hiệp hội y khoa đi.”
"Không được!" Tần Mộc còn chưa kịp nói lời nào, Vương Minh Đào đã khiếp sợ khẩn trương nói.
Mà biểu tình của Lý Bằng Vân cũng không thể nói là đẹp, miệng khép vào mở ra, nhưng không nói được lời nào.
Chủ nhiệm Hoàng hiển nhiên không có lý giải cảm xúc của bọn họ, có chút suốt ruột nâng cổ tay lên xem thời gian: “Mau lên, sắp không còn kịp giờ rồi, xe ngươi đâu?”
Ba người Vương Minh Đào liếc nhìn nhau, chỉ có thể đi theo sau.
"Ta có thể lái xe không?" Lý Bằng Vân hỏi.
“Đến đây!”
Vương Minh Đào cùng với Tần Mộc, giống như là được giải cứu, nhanh chóng rời khỏi vị trí điều khiển.
Chủ nhiệm Hoàng:….
Đây là cái kịch bản gì? Đám người trẻ tuổi này đang làm cái gì vậy?
Nửa giờ sau, hình ảnh một chiếc xe Huyền phù màu xanh lam lơ lửng, bị một chiếc siêu xe màu vàng cọ trầy xước đã được đăng tải.
Đồng thời, cũng có mô tả của Lý Bằng Vân về vụ việc trước và sau đó, cũng như bằng chứng âm thanh cần thiết.
Tinh Võng một phen náo động
Cái này không khoa học!
Mọi người chấn động rất nhiều, cảm thấy chính mình mở ra cánh cửa lớn của Tân thế giới.
‘Gió thổi qua mông lạnh’ quả nhiên không thiếu tiền, Hồng bao lì xì WB nhanh chóng được phát đi.
Vốn tưởng rằng chuyện này liền cứ như thế mà qua đi, ai biết, Vân Mạt đã đợi hắn sẵn ở phía bên kia màn hình.
Gọi ta là ba ba: "Ê, @Gió thổi qua mông lạnh, vẫn còn thiếu quỳ xuống hát bài chinh phục.
Ngươi định phát trực tiếp hay là phát qua video?"
Hoắc Xuyên tức giận mắng: “Tên thần côn này, hắn có biết ta là ai không?”
“Thiếu gia, dù sao áo choàng của ngươi cũng rất nhiều, xoá bỏ cái tài khoản này đi, sẽ không ai biết.”
Bảo tiêu một bên lái xe, một bên trả lời, ý tứ thật minh bạch, tính toán giúp hắn.
Hoắc Xuyên tuy rằng thua, nhưng không kém uy tín: “Ta đây thua ‘tâm phục khẩu phục’, hắn dám tiếp, ta liền dám chơi!”
Nửa tiếng sau, quần chúng ăn dưa được như ý nguyện nghe bài "Chinh phục", thanh niên trẻ tuổi kia giọng như cồng chiêng đứt quãng vang lên, khiến người ta cười muốn chết.
Bạn mạng A: “Trời ạ! Ta sắp thành fan của anh trai này rồi, ta sao lại không biết, bài hát này còn có thể hát được như thế này.”
Bạn mạng B: “Ta hôm nay tìm được hai thần tượng, một người là thần côn, một người là ca sĩ.”