“Chúc mừng, chúc mừng!”
“Lão tam, giờ ngươi đã có cả trai lẫn gái, cũng nên vì hai đứa nhỏ mà cần có trách nhiệm hơn.”
Hôm nay là ngày tẩy tam, những người trong thôn có quan hệ tốt với Thiện gia đều tới, một vài họ hàng của Thiện gia cũng tới phụ giúp từ sớm.
Bên ngoài sân bày ra mấy bàn, mọi người tụm lại một chỗ, vô cùng náo nhiệt.
Tô Tương đang ở cữ nên không thể ra ngoài.
Hôm nay làm tiệc tẩy tam của Phúc Bảo, nhân vật chính được Thiện Tuấn Hải bế trên tay, bị mọi người vây quanh.
Bởi vì Tô Tương khó sinh nên bị tổn thương nguyên khí, nên trong ba ngày đầu, Tưởng Thục Lan đem cháu ngoại Thiện Phúc Đức về nhà bà ở.
Đợi đến tiệc tẩy tam của cháu gái mới đưa cháu trai về, nên đến tận lúc này Thiện Phúc Bảo mới biết được, trên nàng còn có một tiểu ca ca.
Thiện Phúc Đức lớn lên khỏe mạnh, kháu khỉnh, nhìn là biết mấy ngày nay ở nhà ngoại được chăm sóc không tệ, người tròn trĩnh, bụ bẫm, đáng yêu.
Lúc này hắn đang kéo ống quần của cha, nhảy nhảy lên, muốn nhìn muội muội trong ngực cha mình, chỉ tiếc là nhảy thế nào cũng chỉ tới được đùi Thiện Tuấn Hải, khiến thằng nhóc bụ bẫm này thêm nôn nóng.
“Con gái ngươi thật đáng yêu.”
Ba ngày trôi qua, da trên người Thiện Phúc Bảo đã bớt nhăn nhúm, màu đỏ cũng chuyển thành trắng hồng, khi cười còn lộ ra hai lúm đồng tiền, đúng là tiểu cô nương khiến mọi người yêu quý.
Ở thời đại này, rất ít gia đình chịu làm lễ tẩy tam cho con gái.
Nhưng Thiện gia vốn có điều kiện, nên đứa trẻ nào trong nhà cũng được trải qua những bữa tiệc quan trọng như tẩy tam, đầy tháng, thôi nôi.
Ngay cả hai đứa con gái của Vương Xuân Hoa mặc dù không được lòng đôi vợ chồng già, vẫn được làm tiệc rượu.
Chỉ là, tiệc tẩy tam của Mai Nương và Lan Nương không lớn, chỉ mời họ hàng thân thiết đến ăn bữa cơm, không giống hiện tại, tới sáu bàn tiệc, trông chẳng kém gì tiệc thôi nôi.
Trong lòng Vương Xuân Hoa bất mãn không tính, ngay cả người trong thôn cũng cảm thấy việc làm của hai vợ chồng Thiện lão có chút khó hiểu.
Bất quá, khi nhìn thấy đứa nhỏ trong ngực Thiện Tuấn Hải, họ lại liền hiểu tại sao.
Nếu bọn họ mà có đứa cháu gái đáng yêu như vậy, không chừng cũng nguyện ý tốn nhiều tiền để làm một bữa tiệc tẩy tam thật lớn.
“Thục Lan, muội tới là được rồi, xách mấy cái này làm gì.”
Tưởng bà tử thấy em họ xách tới hai con gà rừng với một cái giò heo liền mắng, chị em bọn họ cần gì phải khách khí như vậy.
"Tam tỷ, muội là có lòng riêng.
Tương Nhi sinh lần này không mấy thuận lợi, mà lần trước lão ngũ nhà muội lên núi bắt được mấy con gà rừng, muội liền giữ lại để nấu canh gà cho Tương Nhi uống."
Hai chị em nói qua nói lại, bỗng nhiên lại nghe bên ngoài có tiếng ồn ào.
“Ông bà thông gia, chúng tôi tới uống rượu mừng đây.”
Đám đông có hơn 20 người, dẫn đầu là một ông lão mặc bộ đồ cũ chắp vá, theo sau là một đám con nít, lúc nhìn thấy thức ăn trên bàn, mắt lập tức sáng lên, chạy tới cái bàn bên cạnh, mặc kệ mọi người vẫn chưa khai tiệc, liền ngồi xuống gắp đồ ăn.
“Cha, nương, sao mọi người tới mà không nói trước với con một tiếng để con ra đón.”
Vương Xuân Hoa mừng rỡ, đặt cái mâm đang bê xuống, phủi phủi tay đi ra đón, không chú ý thấy sắc mặt Tưởng bà tử xanh mét.
Lần này lại có kịch hay để xem.
Lữ Tú Cúc lén nhét miếng bánh đậu xanh vào trong miệng, đúng lúc nhìn thấy Thiện Phúc Bảo đang mở đôi mắt to tròn nhìn mình.
Không được, hôm nay là ngày quan trọng của Phúc Bảo, không thể để đám chó ghẻ nhà lão nhị phá hư, Lữ Tú Cúc phủi phủi vụn điểm tâm trên tay, hung hăng đi qua đó.
“Bá bá, bá mẫu, ngọn gió nào đưa mọi người tới đây vậy?”
Lữ Tú Cúc cười đi tới, cầm chặt tay Vương Xuân Hoa.
Vì hằng ngày phải cầm xẻng sắt khuấy cháo heo, lại bưng thùng cháo heo chạy qua chạy lại nên lực tay của Lữ Tú Cúc không hề nhỏ, đặc biệt lúc này nàng lại đang cố tình dùng sức, Vương Xuân Hoa cảm thấy đau, muốn rút tay ra khỏi tay Lữ Tú Cúc nhưng không được.
“Đại tẩu của Xuân Hoa nói gì vậy, dù sao cũng là người nhà làm tiệc mừng, chúng ta cũng không phải loại người không hiểu lễ nghĩa, làm sao có thể không biết xấu hổ mà không tới?”
Vương lão thái hất mặt, đưa giỏ rau trong tay.
Cái gọi là rau chính là rau non đỗ tương.
Nhà nông bình thường đều ăn nó, cũng không đáng bao tiền, ai cũng trồng một đám lớn trong vườn và ngoài đồng.
Mặc dù hiện tại trong thôn rất nhiều nhà điều kiện chỉ vừa đủ sống, nhưng đem đồ như vậy tới chúc mừng thì chẳng có ai làm được.
Theo tập tục thôn Bình Liễu, đến lễ tẩy tam, mỗi nhà sẽ bỏ ra 10 văn tiền là tiền mừng, sau đó còn đem thức ăn hoặc là xách tám chín quả trứng gà tới, nếu gặp chủ nhà lịch sự, chuẩn bị rượu thịt tiếp đãi, thì có thể coi như lại vốn.
Hơn nữa, mỗi nhà cũng phải để ý số lượng người đi đến, nếu mang theo năm ba đứa nhỏ thì phải thêm tiền mừng, bằng không sẽ khiến người khác cảm thấy đang ăn hôi, kiếm lợi.
Càng là người thân trong gia đình thì càng phải chú ý hơn.
Trong lòng mỗi người đều phải cân nhắc đến lễ nghĩa qua lại, khi nhà ngươi làm lễ, ta sẽ mang đến phần lễ mừng tương xứng với phần lễ mà hôm nay ngươi mang tới.
Nhà nào mà không xử lý tốt vấn đề này sẽ bị người trong thôn bàn tán.
Bây giờ nhà mẹ đẻ Vương Xuân Hoa mang một đống thực phẩm không đáng tiền tới làm lễ, lại mang theo một đám con nít tới, là vì chắc mẩm ở lễ tẩy tam quan trọng thế này, người Thiện gia sẽ không đuổi họ đi.
Hoàn toàn không biết xấu hổ.
Việc làm của nhà họ Vương khiến Thiện gia và cả những người trong thôn tới dự tiệc đều chướng mắt.
Vương Xuân Hoa là người trong cuộc, nhìn không rõ mọi chuyện, thấy cha mẹ đến mà mừng rỡ, không chú ý tới ánh mắt khác thường của mọi người.
"Xuân Hoa, ngươi cũng thật là, cha mẹ ngươi muốn tới uống rượu cũng không nói trước một tiếng.
Số bàn tiệc hôm nay đều đã tính trước hết.
Cũng may nương chuẩn bị chu đáo, sợ không đủ nên làm dư ra một bàn tiệc.
Nếu không, chẳng phải là hôm nay Thiện gia chúng ta thành trò cười sao!"
Lữ Tú Cúc càng siết chặt tay Vương Xuân Hoa, cười oán trách nói.
Một câu ngắn gọn, lại chỉ ra hai điểm.
Thứ nhất, Vương gia kỳ quái kia không mời mà đến.
Thứ hai, Vương gia kia rõ ràng có ý định kiếm lợi, hận không thể kéo hết cả nhà tới Thiện gia ăn uống no nê, chiếm tiện ích, đúng là không biết xấu hổ.
Rõ ràng chưa nói một từ thô tục nhưng lại đem người của Vương gia chửi mắng một phen.
Bên cạnh có vài người hiểu được ý ngầm trong lời nói của Lữ Tú Cúc, che miệng, nhìn Vương gia mỉa mai.
Cũng không biết hai vợ chồng già Vương gia nghe không hiểu thật hay là giả ngu, đứng tại chỗ nhìn đám con nít trong nhà leo lên bàn tiệc càn quét thức ăn, cũng không can ngăn.
Lữ Tú Cúc trong lòng cười lạnh.
Hai vợ chồng Vương gia này, thật đúng là không để tâm đến con gái của mình một chút, không nghĩ rằng sau hôm nay, cha mẹ chồng làm sao có thể nhìn Vương Xuân Hoa với sắc mặt tốt sao, bọn họ ăn xong thì có thể phủi mông chạy lấy người, nhưng còn Vương Xuân Hoa thì sao, nàng phải ở Thiện gia cả đời đó.
Tuy nghĩ vậy, nhưng Lữ Tú Cúc lại không cảm thấy Vương Xuân Hoa có cái gì đáng để đồng tình.
Dùng biện pháp hạ tiện để gả tới Thiện gia, rồi lại không nghĩ làm cách nào để sống thật tốt, suốt ngày trưng ra cái mặt khổ sở.
Danh tiếng đều bị nàng ta phá hủy, cho dù kết cục có như thế nào thì cũng là do nàng ta mà ra.