Lữ Tú Cúc bĩu môi, sinh con trai còn chưa nói, sinh cái cục nợ mà ăn gà mái cũng không sợ mất hết phúc khí, tổn thọ sao.
“Nương, hôm qua người đã mệt mỏi cả một ngày, để lát nữa con nấu canh gà mang qua đệ muội cho.”
Lữ Tú Cúc nhanh chóng thay đổi ánh mắt, không thể để vợ lão tam chiếm lợi ích một mình được, chờ lúc canh gà chín, nàng lén húp mấy chén, rồi lại thêm chút nước vào nấu thêm một chút, mùi vị sẽ như lúc đầu, sẽ không bị ai phát hiện.
“Không cần, ta chưa già tới mức phải nhờ người khác nấu canh gà.”
Tưởng bà tử là người từng trải, chỉ nhìn thôi cũng biết Lữ Tú Cúc nghĩ cái gì, chút tâm tư kia sao qua nổi mắt bà.
Nghĩ mà xem, trước đây hai vợ chồng bà đã tốn không ít bạc để chồng nàng đi học, ngay cả bây giờ, trong đám con cháu đời thứ ba cũng chỉ có mình cháu đích tôn Thiện Phúc Tông là người có học, đa phần chi tiêu trong nhà đều là cho đại phòng của họ, nếu không thì chỉ với số tiền mà vợ chồng bà kiếm được, làm sao chỉ có thể mua hơn hai mươi mẫu ruộng đất.
Lữ Tú Cúc lại cố tình không hiểu, cứ cảm thấy đại phòng chịu thiệt thòi.
Tưởng bà nghĩ bụng, cứ cho là con trai trưởng đem toàn bộ số tiền kiếm góp vào quỹ chung thì đại phòng vẫn là có lợi nhất, chưa kể con trai trưởng từ khi thành thân, nghe lời vợ xúi giục, còn để dành quỹ riêng.
Trong cái nhà này nếu mà nói chịu thiệt thòi thì cũng chỉ có nhà lão nhị và lão tam.
Đất đai trong nhà đều do một tay lão nhị trông nom, lão tam tuy lười biếng nhưng vợ hắn lại có thể kiếm tiền, mà hai nhà họ lại không có ai đi học, thì có thể tốn bao nhiêu tiền chung cơ chứ?
Tưởng bà tử cân nhắc trong lòng chứ cũng không nói ra ngoài, bởi vì con trai trưởng cũng làm tròn bổn phận anh lớn trong nhà, cháu đích tôn lại vâng lời, không bị mẹ hắn dạy hư, sau này nếu mà cháu trai thi đậu tú tài thì Thiện gia cũng được tiếng thơm, nghĩ tới lợi ích lâu dài, Tưởng bà tử thấy nhà lão nhị và lão tam có chịu chút thiệt thòi cũng không sao.
Tưởng bà tử tuy yêu thương con út nhưng cũng hiểu rõ, thời đại này, bất kỳ nhà nào cũng hy vọng được nương tựa vào con trai trưởng và cháu đích tôn.
Bị chiếm lợi ích, lại chẳng đụng được đồ tốt, Lữ Tú Cúc liền xụ mặt, nàng qua loa khuấy cám cho gà vịt rồi đem đổ vào máng, sau đó lại uể oải nấu cháo heo.
“Nương, con…”
Lữ Tú Cúc đi rồi, Vương Xuân Hoa lại từ góc phòng đi ra.
Đêm qua nàng trằn trọc cả đêm, cảm thấy lúc này không thể nhẫn nhịn được nữa.
Đều là cháu gái, nhưng vì sao vừa nhìn thấy con gái lão tam thì tỏ ra cực kì yêu quý, nàng cảm thấy mình phải vì hai con gái của mình mà lên tiếng.
Khó khăn lắm mới lấy được dũng khí, nào ngờ vừa chạm phải ánh mắt sắc bén của Tưởng bà tử thì lại như quả bóng bị xì hơi.
"Ngươi muốn nói cái gì?" Hôm nay hết người này tới người kia dây dưa khiến Tưởng bà tử thoáng bực bội.
"Không, không có gì ạ".
Vương Xuân Hoa nói cà lăm "Nương, con, con ra đồng giúp Hà ca làm việc." Dứt lời liền cầm cái cuốc bên cạnh, cúi đầu chạy đi.
“Không thể hiểu nổi.”
Tưởng bà tử nhíu mày, chỉ là tính tình của con dâu thứ xưa nay vẫn thế, rất ít khi nàng chủ động nói chuyện với bà, mà bà cũng không nghĩ nàng có thể có chuyện quan trọng gì.
Bà vốn nghĩ, lão nhị là người hiền lành chất phác thì nên kiếm một người vợ năng nổ, tháo vác một chút, để đến khi chia gia sản ra ở riêng cũng không đến mức vì quá hiền lành mà bị bắt nạt.
Bây giờ vợ chồng bà còn sống thì còn không sao, chứ lỡ mai này họ đi rồi thì chẳng nhẽ lại dựa giẫm vào nhà đại ca và tiểu đệ ư, sao có thể lâu dài?
Nhưng lại xảy ra việc ngoài dự tính, Tưởng bà tử cũng chỉ có thể nhắm mắt mà chấp nhận.
Nhưng bà thật sự không tin trên đời lại có sự trùng hợp như vậy, Vương Xuân Hoa làm sao lại có thể rơi xuống sông đúng lúc con trai bà đi ngang qua? Nghĩ như vậy, nên Tưởng bà tử hiếm khi hòa ái đối với người con dâu thứ này, trong mắt bà cũng chưa từng xem nhà họ Vương là thông gia.
Tưởng bà tử vẫn luôn cho rằng việc bà đối xử với họ vậy là hợp tình hợp lí, mà xem ra Vương gia cũng chột dạ, nhiều năm như vậy cũng chưa từng làm loạn vì những chuyện này.
Vương Xuân Hoa chạy ra khỏi sân thì nước mắt không kìm được chảy xuống, nghĩ tới việc mấy năm nay nhị phòng bọn họ không được yêu thương lại thấy uất ức, nếu không phải sợ âm thanh quá lớn sẽ bị mẹ chồng nghe thấy thì nàng đã gào khóc rồi.
“Nương, người sao vậy?”
Thiện Mai Nương 6 tuổi đang cầm tay Thiện Lan Nương, thấy mẫu thân lau nước mắt, sốt ruột xông tới.
“Mai Nương, Lan Nương, là cha mẹ có lỗi với các con.”
Nhìn thấy hai con gái, Vương Xuân Hoa liền lộ ra sự mềm yếu, nàng đặt cái cuốc sang một bên, ngồi xổm xuống ôm chặt lấy hai đứa bé.
Sự thân mật này khiến Thiện Mai Nương có chút không quen, tuy nàng còn nhỏ tuổi, nhưng nàng biết mẫu thân không thích nàng và muội muội, chỉ đến khi đệ đệ được sinh ra thì người mới đối xử với hai chị em nàng tốt hơn một chút.
Thiện Mai Nương hơi nhăn mày, dù nàng còn nhỏ nhưng lại có bộ dạng trầm ổn của người lớn.
Nhưng Thiện Lan Nương 4 tuổi lại không được như tỷ tỷ, bị Vương Xuân Lan ôm chặt, siết nàng tới mức không thở được, liền mếu máo, chực khóc.
"Nương, người làm sao vậy?" Thiện Mai Nương không rõ chuyện gì đã xảy ra.
"Nương xin lỗi các con, đã để các con còn nhỏ mà phải làm việc nhà." Vương Xuân Hoa xót xa, nhìn con gái nhỏ xách theo một sọt đựng rau cho heo, cớ gì mà con gái nhị phòng bọn họ phải chịu khổ như vậy.
"Có gì đâu ạ, không phải Đại Ni, Tam Ni nhà hàng xóm, cả những nữ hài khác trong thôn đều giúp làm việc nhà sao?" Thiện Mai Nương ngớ người.
"Tiểu muội con đâu có vậy." Vương Xuân Hoa cảm thấy đứa con này tính tình giống cha nó, dễ bị người khác ức hiếp.
Tiểu muội? Thiện Mai Nương cúi đầu nhìn Lan Nương đang mếu máo, ý thức được người mẫu thân nói đến là tiểu muội muội mới sinh nhà tam thúc.
Chỉ là một đứa nhỏ còn chưa tẩy tam, mẹ nàng chắc điên rồi mới bảo đứa nhỏ như vậy làm việc, cho dù nó có muốn thì cũng không làm được.
Thiện Mai Nương cảm thấy mẫu thân có chút kì lạ, lại nhìn cái sọt bên chân, không biết phải nói gì.
“Mấy người đều làm ta tức chết.”
Vương Xuân Hoa lau nước mắt, rốt cuộc cũng ngừng khóc, cầm cái cuốc bên cạnh, lẩy bẩy đi ra đồng.
Chờ mà xem sau này mẹ chồng thiên vị tam phòng tới mức nào, đến lúc đó, bọn họ sẽ biết nàng đúng.
Một đám người không biết phấn đấu, nàng chỉ có thể dựa vào con trai bảo bối Phúc Tài, chờ hắn lớn chút nữa, nàng sẽ xin mẹ chồng cho hắn đi học, sau này hắn đỗ tú tài, nàng sẽ được hưởng phúc từ con trai.
Hai chị em Thiện Mai Nương bị mẫu thân ôm khóc một hồi, rồi lại bị lạnh mặt, trong lòng cảm thấy thật khó hiểu.
“Tỷ, muội đói bụng!”
Lan Nương xoa xoa bụng, lúc các nàng ra ngoài, trong nhà vẫn chưa nấu bữa sáng.
“Đi thôi, chắc cháo cũng nấu xong rồi.”
Thiện Mai Nương dắt tay muội muội, xách sọt đi vào nhà.
Nàng cũng chưa gặp tiểu muội muội nhà tam thúc, cũng không biết con bé có đáng yêu như muội muội nàng không.
Hai cô gái nhỏ đặt việc gặp mẫu thân sang một bên, vui vẻ mà đi vào nhà ăn sáng.
- Giải thích, Tẩy tam nghĩa là tắm ba ngày, theo phong tục, trẻ sơ sinh tới ngày thứ ba thì tắm.