Ngoài ra hắn cũng không có những thay đổi cảm xúc mạnh mẽ, lúc không ai để ý tới hắn, hắn có thể kéo tua rua của rèm trướng mà yên tĩnh chơi một mình thật lâu, có đôi khi hắn ở chung với Đậu Hoa, con bé không nặng không nhẹ đè em trai xuống, hắn cũng sẽ không khóc, chỉ ngơ ngác chờ Đậu Hoa nhích khỏi người hắn, sau đó nhoẻn miệng cười với tỷ tỷ.
Nếu muốn nói hắn có vấn đề gì thì cũng chính là nói chuyện chậm chạp, thời gian cười nhiều hơn thời gian khóc, với lại an tĩnh chứ không có tính quấy phá như những đứa nhỏ bình thường khác, còn lại thì cũng giống như những đứa trẻ bình thường.
Điều này khiến cho hai nhà không cách nào cho rằng đây là bản tính của hắn, sự thật vẫn là vì ở trong bụng mẹ lâu quá mà bị ảnh hưởng không tốt.
Phúc Bảo từng nhiều đêm vì đứa con trai không giống những đứa trẻ khác mà khóc rống trong ngực Nghiêm Sơn Sinh, đến một hôm, con trai đang ngủ say trên giường bọn họ chợt tỉnh giấc, bò vào giữa hai vợ chồng, sau đó mở to đôi mắt lim dim, bắt chước động tác nàng thường hay dỗ hắn, dùng cánh tay bụ bẫm nhỏ nhắn vỗ vào lưng của nàng.
Mặc kệ đứa nhỏ sinh ra có bị vấn đề khiếm khuyết trí lực hay không, đây đều là con trai của nàng.
Hơn nữa, cho dù phản ứng chậm chạp, học chữ khó khăn, nhưng hắn vẫn là đứa nhỏ ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
Với gia nghiệp hiện tại của Nghiêm gia cũng đã đủ để con cháu ba đời sau sống thoải mái, con trai không có năng lực, đối với bọn họ mà nói cũng không thành vấn đề.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT