Nói xong liền nhanh chóng quay vào.
“Lúc trước trong của hồi môn chúng ta cho Phúc Bảo không phải có một củ sâm sao, mau chóng đi cắt miếng, thứ này làm gì quan trọng bằng Bảo Nhi ngoan của ta.”
Tưởng bà tử nhớ tới trong của hồi môn của Phúc Bảo có một củ nhân sâm ngàn năm, đây là củ sâm lúc trước hầu vương đưa cho Bảo Nhi ngoan của bà, bởi vì trong nhà đã có một củ sâm ngàn năm rồi, nên bà làm chủ, đem củ sâm có được sau này bào chế thật tốt, đưa Phúc Bảo làm của hồi môn.
Vốn dĩ cho rằng thứ này có thể để Phúc Bảo làm đồ gia truyền để lại ho con cháu, lại không ngờ có tác dụng nhanh như vậy.
Nhưng mà lúc này không ai cảm thấy tiếc, chỉ cần có thể cứu được mẹ on Phúc Bảo, đừng nói một gốc sâm, cho dù phải tán gia bại sản họ cũng không do dự nửa giây.
Hai nha hoàn kia của Phúc Bảo quen thuộc với cách bài trí của nàng nhất, Phỉ Thúy lại có chút ấn tượng với vị trí cất củ nhân sâm kia, nàng không dám chậm trễ, nhanh chóng cùng Mão Não chạy đến nhà kho.
Củ nhân sâm lão hầu vương cho Phúc Bảo không phải là củ nhân sâm bình thường, tuổi thọ hơn ngàn năm, đã có hình dáng giống con người, chỉ nghe mùi hương nhàn nhạt nó tỏa ra cũng đủ khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái, để ra bên ngoài, những quan to hiển quý vì muốn tăng tuổi thọ mà có thể trả giá cao ngất trời đối với cây sâm này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT