Tô Tương ngẩn người, hình như đúng là như vậy, trước kia mỗi lần Thiện Tuấn Hải lên huyện thành, lúc trở về còn xách thêm gà quay hoặc là thịt heo, đồ ăn các loại.
Đại tẩu và nhị tẩu cảm thấy có thể là do cha mẹ cho chồng cho thêm tiền, chỉ có Tô Tương biết, mọi chuyện không phải như vậy.
Nửa năm gần đây, phu quân của nàng vẫn không ngừng chạy ra ngoài như cũ, nhưng đồ xách về nhà lại dần dần giảm bớt, mười lần thì hết tám lần là về tay không.
Nàng chỉ nghĩ là do kiếm tiền không được thuận lợi, cũng không nghĩ quá nhiều, dù sao bây giờ cũng chưa cần phu quân nàng chăm lo cho gia đình.
Hiện tại nghe lời hắn nói thì, không chỉ kiếm được tiền, mà còn tiết kiệm được một khoản để mua cái vòng vàng này.
“Tiền kia, đều đã xài hết rồi à?”
Tô Tương có chút tiếc ruột, vòng vàng kia đẹp thì có đẹp, nhưng tới lúc đem tới hiệu cầm đồ cũng chỉ có thể tính tiền bằng trọng lượng vàng, chắc chắn sẽ ít hơn nhiều so với lúc đi mua.
“Ừ, đã xài hết, mà còn thiếu một ít, nên lấy tiền bán túi của nàng bù vào.”
Thiện Tuấn Hải gãi đầu, có chút xấu hổ.
Vốn dĩ hắn định chờ tích góp đủ bạc, đem túi bạc nặng trịch tới để trước mặt vợ, thể hiện một chút uy phong làm chủ gia đình.
Nhưng ai ngờ lúc đi qua một cửa hàng trang sức bằng vàng, nhìn cái vòng này liền bị kìm chân.
"Không phải bảo tích góp hồi môn cho con gái sao? Mười mấy năm này, nàng giữ vòng tay, chờ mười mấy năm sau, đem vòng tay trao cho Phúc Bảo nhà mình.
Đến lúc đó, nhà chồng Phúc Bảo còn dám chê của hồi môn của Phúc Bảo nhà mình không đủ nhiều sao."
Thiện Tuấn Hải kiêu ngạo nói, nhìn con gái mắt tròn xoe đang mút ngón tay, lấy ngón tay từ trong miệng nàng ra, không chê trên tay còn dính nước miếng, hôn mấy cái.
Tiền bán túi thêu đều bị xài hết, Tô Tương cũng không có tiếc, năm cái túi nhiều lắm cũng chỉ một trăm văn tiền, thứ làm nàng cảm động chính là sự thay đổi của phu quân.
Cái vòng vàng này là hắn dùng tiền mà mình tích góp hơn nửa năm để mua, nói cách khác tức là trung bình mỗi tháng hắn có thể kiếm được một tới hai lượng bạc, rất nhanh có thể đuổi kịp đại ca.
Nhưng cái này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là Tô Tương cảm nhận được, phu quân nàng thật sự bắt đầu trưởng thành, đã đứng ở vị trí của một người làm chủ gia đình mà suy nghĩ.
“Nàng đừng khóc, không phải chỉ là một cái vòng vàng thôi sao, nàng yên tâm, sau này ta sẽ mua cho nàng trâm vàng, vòng cổ vàng, để cho trang phục và trang sức của nàng đủ bộ.”
Thiện Tuấn Hải hôn xong con gái, nhìn qua thì thấy vợ mình đang lẳng lặng chảy nước mắt, lập tức luống cuống.
"Chàng kiếm tiền bằng cách nào?" Tô Tương lau nước mắt, nức nở, nhỏ giọng hỏi.
"Phu quân nàng đương nhiên có cách kiếm tiền của riêng mình, đàn bà con gái trong nhà, ở yên hưởng thụ là được rồi." Thiện Tuấn Hải lắc đầu, tiêu sái nói.
Có điều thấy Tô Tương có xu hướng khóc lớn hơn, Thiện Tuấn Hải không oai phong được mấy giây, lập tức khuất phục dưới nước mắt của vợ: “Nàng yên tâm, khẳng định không có làm việc phạm pháp, trái đạo đức.”
Cho dù có giải thích, chưa chắc vợ mình đã hiểu được, hơn nữa bên trong còn nhiều ngõ ngách, Thiện Tuấn Hải cũng không thể giảng giải, chỉ có thể nói tới vấn đề tương đương.
“Đây là chàng nói, chàng còn có ta, còn có Phúc Đức với Phúc Bảo, còn có cha mẹ, sau này làm gì cũng phải nghĩ tới chúng ta trước tiên, nếu mà tiền này là kiếm được bởi những việc không chính đáng, ta thà rằng chàng như trước đây, cùng lắm thì ta thêu nhiều hơn một chút để nuôi chàng.”
Tô Tương ngừng khóc, mỉm cười, lau nước mắt, chọc ngực Thiện Tuấn Hải mà nói.
"Nương tử à, nàng yên tâm." Thiện Tuấn Hải cảm động nói, vợ hắn nói nguyện ý nuôi hắn, nam nhân như hắn sao lại có phúc khí như vậy, có thể cưới được một người vợ nguyện ý chăm lo gia đình.
Còn chưa uống sữa trước khi đi ngủ, Thiện Phúc Bảo cảm thấy mình đã no tới mức mắc nghẹn, cha mẹ mỗi ngày rải cẩu lương quá nhiều, nàng cảm thấy bản thân không thể tiêu hóa nổi.
- Giải thích, Cẩu lương hay cơm tró, người độc thân được gọi là cẩu độc thân, việc thể hiện tình cảm trước mặt những người này được gọi là rải thức ăn cho tró.
Hết giải thích.
“Cơ mà hiện tại chúng ta không phải là nên nói chuyện đứng đắn à?”
Hai vợ chồng ôm nhau, kẹp Phúc Bảo ở giữa, bầu không khí đang hòa hợp, Tô Tương nhẹ giọng dụ dỗ, nghe lời nói dịu dàng như vậy, không hiểu sao lại cảm thấy có một sự nguy hiểm.
“Chuyện gì đứng đắn?”
Thiện Tuấn Hải đắc ý, hiển nhiên vẫn chưa ý thức được điểm này.
"Thu nhập của chàng vậy mà lại để dành làm tiền riêng, giấu một cái hơn nửa năm.
Sau này số tiền mỗi tháng kiếm được đều phải nộp ra.
Phúc Đức ngày càng lớn, nếu cha mẹ không chu cấp cho hắn đèn sách, chúng ta dù sao cũng phải suy nghĩ nhiều đường.
Còn có Phúc Bảo, chàng đừng nghĩ một cái vòng vàng là đủ cho hồi môn của con gái mình.
Con gái nhà nghèo trong thành muốn gả đều có bốn năm bàn hồi môn, chúng ta cũng phải gom đủ cho con gái.
Về sau, tiền kiếm được mỗi tháng đều phải nộp lên, vung tay quá trán cũng không sợ chàng xài hết."
Tô Tương hung hăng kéo lỗ tai phu quân nói, còn đâu bộ dạng ôn nhu, nhã nhặn, lịch sự của ngày xưa, hung hăng lên, lại thể hiện một vẻ đẹp ngang ngược.
“Được được được, đều đưa hết cho nàng.”
Thiện Tuấn Hải vẻ mặt đau khổ, hắn thật sự không có ý định tích góp tiền riêng, oan, oan uổng quá.
"Hì hì hì".
Thiện Phúc Bảo vui vẻ, chui ra khỏi người cha với mẹ, tay chân bò nhanh nhẹ, bò tới bên cạnh ca ca.
Ai bảo cha vừa mới gặm nàng, đáng đời!
“Đại Hà, mấy ngày nay việc đồng áng hơi nhiều, hay là chàng qua chỗ cha mẹ thăm dò một chút, hỏi ý bọn họ xem có thể để cho vợ chồng lão tam ra đồng giúp một tay hay không?”
Vương Xuân Hoa ôm con trai nhỏ, đưa qua đưa lại, ru cục thịt con ngủ.
Đứa nhỏ mới hơn ba tuổi, ăn uống khá tốt, hiện tại cũng hơn ba mươi gần bốn mươi cân, cứ ôm như vậy, cho dù Vương Xuân Hoa đã quen với việc làm nông thì cũng cảm thấy mệt.
Nhưng ai bảo đây là bảo bối của nàng chứ.
Sau khi sinh đứa con trai này, nàng vẫn muốn sinh thêm đứa nữa, nhưng lại chưa thể mang thai tiếp, nên tự khắc chỉ có thể đem đứa con trai duy nhất này đặt dưới tầm mắt mà che chở.
Đứa nhỏ đã lớn như vậy, nhưng mỗi tối đều phải ôm để ru ngủ, trước kia Mai Nương với Lan Nương cũng chưa từng được đối xử như vậy.
Thiện Tuấn Hà từng nghĩ nên khuyên vợ mình đừng có nuông chiều con trai như vậy, nhưng mà đây lại là con trai duy nhất của hắn, hắn cũng cưng chiều giống nàng, tự an ủi mình rằng con trai vẫn còn nhỏ, đợi sau này lớn rồi dạy sau, cứ như vậy mà cho qua.
"Việc đồng áng không phải có cha mẹ giúp đỡ sao, hơn nữa, còn thuê mấy người trong thôn mất một đống tiền, với lại chỉ trong khoảng thời gian này mới mệt mỏi một chút, chờ thêm một thời gian nữa thì tốt rồi.
Lão tam đó chính là một kẻ giỏi làm màu, lớn như vậy rồi, ta cũng chưa từng thấy hắn đàng hoàng ra đồng được mấy mấy lần, giờ mà để hắn giúp đỡ, chỉ có rước thêm phiền toái chứ không giúp ích được gì đâu."
Thiện Tuấn Hà yêu thương nhìn con trai bụ bẫm của mình, một tay không ngừng cầm quạt, quạt mát cho hai con gái ngủ, thờ ơ nói.