"A, a, lương, lương".

Bởi vì người còn quá nhỏ, Thiện Phúc bảo vẫn chưa thể điều khiển tốt đầu lưỡi của mình.

Đầu lưỡi không chịu khống chế, lúc nào cũng hướng ra ngoài, nhất là lúc nói chuyện, nước miếng không có gì ngăn cản, theo khóe miệng chảy xuống.

Cũng may hơn nửa năm này, nàng đã quen với cảm giác không thể điều khiển này, đã sớm không còn bận tâm đến nó.

“Phúc Bảo kêu nương này!”

Tô Tương không phải lần đầu tiên làm mẹ, nhưng nghe con gái học nói gọi mẹ, vẫn không nhịn được vui đến phát khóc.

Cảm giác này, chỉ có những người từng làm mẹ mới hiểu được.

“Ca ca, Phúc Bảo, gọi ca ca đi.”

Thiện Phúc Đức tủi thân, miệng chu lên tới mức có thể treo được chai dầu.

Rõ ràng hắn là người đầu tiên phát hiện ra muội muội có thể nói, vì cớ gì mà muội muội kêu nãi, rồi lại kêu nương, cố tình không chịu gọi hắn một tiếng ca ca.

“Lương, nãi, a a, lương.”

Tiểu cô nương vỗ bàn tay, đôi mắt cười thành hình bán nguyệt, nàng đang mang thù, không muốn đáp ứng cái người ca ca muốn gặm tay chân của nàng đâu.

Bởi vì tiểu Phúc Bảo có thể nói chuyện, nên lúc cơm chiều, Tưởng bà tử làm nhiều hơn hai món ăn.

Một là hẹ xào trứng gà, tổng cộng năm quả trứng gà, sắc vàng rực rỡ của trứng gà kết hợp với mùi thơm của hẹ, nhìn qua đã thấy hấp dẫn.

Còn có một phần thịt xông khói xào cọng hoa tỏi.

Thịt xông khói là món chỉ có vào dịp tết, ngày thường, bà lão không nỡ lấy ra ăn.

Lần này bà lấy miếng thịt xông khói lớn cỡ bàn tay, cắt lát mỏng, sau đó cho cọng bông tỏi vào xào chung, mỡ trong thịt chảy ra, bóng bẩy, vừa nhìn là đã muốn ăn.

Vương Xuân Hoa trong lòng có chút xót xa, cúi đầu nhìn con trai ba tuổi Thiện Phúc Tài trong lồng ngực, cố gắng căng mắt mới không phải khóc thành tiếng trước mặt mọi người trong lúc ăn cơm.

Lúc trước khi nàng mới gả về đây cũng không phải mang thai ngay, lòng tràn đầy mong đợi sẽ sinh con trai, để có chỗ đứng ở Thiện gia, nhưng ai ngờ mang thai mười tháng, lại sinh ra một đứa con gái.

Lúc đó nàng còn tự an ủi bản thân, dù sao Mai Nương cũng là cháu gái đầu tiên trong nhà, địa vị sẽ không giống nhau, nhưng mà nàng biết, phụ nữ không thể không có con trai, vừa mới cho con gái cai sữa, liền đợi không kịp mà chuẩn bị mang thai lần hai.

Lúc nàng có thai lần hai thì Tô Tương tam phòng cũng có mang.

Mười tháng hoài thai, đến ngày sinh nở, Tô Tương sinh con trai, còn nàng lại tiếp tục sinh con gái.

Mặc dù cha mẹ chồng không thể hiện ra mặt, nhưng trong lòng Vương Xuân Hoa hiểu rõ, cha mẹ chồng khẳng định là không vui mừng cho nàng.

Vốn dĩ phương thức mà nàng gả tới Thiện gia đã không quang minh chính đại, nếu lại không thể sinh cho Thiện Tuấn Hà một đứa con trai, thì e là qua vài năm nữa, cái gia đình này có thể khiến phu quân bỏ nàng.

Áp lực nặng nề trong lòng khiến tính tình Vương Xuân Hoa ngày càng cổ quái.

Ngay cả hai đứa con gái Mai Nương với Lan Nương, bởi vì không phải là con trai nên nàng cũng không thương yêu, mãi đến hai năm sau, nàng cuối cùng cũng sinh được một đứa con trai, tính tình mới cải thiện được một chút.

Những tưởng rằng sinh được con trai, thái độ của cha mẹ chồng đối với nàng sẽ có thay đổi, kết quả, người mà cha mẹ chồng thương yêu nhất vẫn là vợ lão tam, người được cha mẹ chồng coi trọng nhất vẫn là đại tẩu Lữ Tú Cúc.

Ngay cả đến ba đứa cháu trai, cũng là con trai nàng không được cha mẹ chồng coi trọng nhất.

Vốn dĩ cho rằng có con trai có thể xoay người làm chủ, nhưng thực tế lại chênh lệch quá xa, cái này khiến cho tâm tư của Vương Xuân Hoa ngày càng đi vào bế tắc.

Giống như hiện tại, người làm mẹ như nàng cũng không nhớ rõ thời gian và địa điểm mà hai đứa con gái lần đầu mở miệng nói chuyện, nhưng nhìn mẹ chồng tỏ vẻ vui sướng khi thấy cháu gái mở miệng nói chuyện, nàng không nhịn được mà tức giận, căm ghét cha mẹ chồng bất công.

Vương Xuân Hoa nhìn bàn thức ăn không tồi, nhìn con trai trắng trẻ bụ bẫm, lại nhìn Phúc Bảo đang bị Tô Tương ôm trong lòng, trong lòng không khỏi xót xa.

Chuyện này không phải Phúc Bảo sai, nàng chỉ làm cho người ta yêu thương thôi, ngàn sai vạn sai chính là mẹ chồng nàng, sai ở việc bà thiên vị, sai ở việc không xem nhị phòng bọn họ là con người.

Vương Xuân Hoa cắn chặt răng, nhanh tay gắp nhiều trứng gà với thịt xông khói vào trong chén trước mặt nàng.

“Phúc Tài đang tuổi lớn, ăn nhiều một chút mới có thể mau lớn lên.”

Gắp xong nàng liền hối hận, ánh mắt nhút nhát, sợ sệt nhìn về phía cha mẹ chồng đang ngồi, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.

“Ừ.”

Tưởng bà tử nhìn ánh mắt nhỏ nhen của con dâu, bà không hiểu, bà nhìn giống là mẹ chồng độc ác nhìn thấy con dâu ăn nhiều mấy đũa thức ăn thì mắng chửi à, nàng ăn thêm mấy miếng thịt bà cũng sẽ không cắn chết nàng, còn kéo con trai làm bè phái, coi người khác là ngu xuẩn à.

Chỉ là con dâu ngu xuẩn này đã dạy không tới, Tưởng bà tử bĩu môi, tập trung thổi nguội chén canh trứng không thêm muối mà bà nấu riêng cho cháu gái nhỏ, có thời gian rảnh rỗi đi tức giận con dâu chi bằng nhìn cục cưng Phúc Bảo nhiều hơn một chút để rửa con mắt.

Bởi ban ngày ngủ quá nhiều nên đến đêm, Phúc Bảo không buồn ngủ.

Ngược lại, tiểu ca ca Thiện Phúc Đức bên cạnh ngủ say như hợi, ngáy nhỏ, nhìn kỹ, chỗ mũi còn có bong bóng nước mũi nho nhỏ trong suốt.

Thiện Phúc Bảo nằm song song với hắn, tay phải ngậm trong miệng, nhìn bong bóng nước mũi biến lớn biến nhỏ theo hơi thở của hắn, muốn đưa tay chọc thủng nó.

“Tương nhi, có thứ hay cho nàng xem này.”

Mấy ngày trước Thiện Tuấn Hải lại đi lên huyện thành, tính tình của hắn vốn như vậy, không thích làm việc, cả ngày cứ chạy lên trấn trên huyện thành, hai vợ chồng già Thiện gia vì chiều chuộng hắn mà mắt nhắm mắt mở, dung túng hắn, cũng làm cho mọi người trong thôn bàn ra tán vào.

Thỉnh thoảng không kịp trở về, hắn sẽ tạm thời ở lại chỗ đại ca Thiện Tuấn Sơn một đêm.

Có điều, đa số thời gian hắn lên huyện thành cũng là đi làm việc, thí dụ như giúp vợ đem túi đã thêu lên cửa hàng thêu trong huyện, thu tiền, sau đó lại mua thêm ít tơ lụa và chỉ thêu mang về.

Đầu óc hắn tương đối nhạy bén, mồm mép lại linh hoạt, thông thường những sản phẩm thêu mà hắn đem bán, giá đều cao hơn một chút so với để Tô Tương tự mang đi.

Dần dần Tô Tương cũng hình thành thói quen giao chuyện này cho Thiện Tuấn Hải xử lý.

Đợt này, nàng làm tổng cộng năm cái túi để phu quân mang theo, năm cái túi này nàng mất hơn nửa tháng để thêu, bởi vì còn có con gái nhỏ cần chăm sóc, thời gian Tô Tương thêu thùa cũng không nhiều, nên mấy tháng nay số lượng cũng giảm đi.

Trước đây khi nàng sinh con trai, tình hình cũng như vậy, chỉ có thể đợi đến lúc con lớn, có thể tự đi đứng, có ca ca tỷ tỷ trông nom, mọi chuyện mới tốt hơn.

Trong lòng biết như vậy là một chuyện, nhưng nhìn thu nhập của nhà mình ít đi, Tô Tương vẫn có chút buồn rầu.

“Nhìn cái mặt nhỏ sầu đời của nàng kìa.”

Thiện Tuấn Hải cười hi hi ha ha, nhẹ nhàng véo má nhỏ của vợ mình một cái.

“Đáng ghét, bọn nhỏ nhìn kìa.”

Tô Tương đỏ mặt mắc cỡ, đánh tay phu quân mình một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play