“Hoàng ân vô biên, tạ chủ long ân.”
Người Thiện gia dập đầu 3 cái thật mạnh, sau đó, Thiện lão gia mới tiến lên, khom người, cúi đầu, cung kính tiếp nhận phong thánh chỉ từ trong tay thái giám.
Một phong thánh chỉ này không chỉ làm kinh động người thôn Bình Liễu, những người dân tin tức linh thông ở huyện thành và các huyện, trấn lân cận, cũng biết được việc Thiện gia được hoàng thượng chỉ đích danh khen thưởng, từng kẻ đều đỏ mắt ghen tị.
Vương Ý là người có đầu óc linh hoạt, chỉ cần liếc mắt một cái, liền biết thâm ý phía sau của hoàng thượng, không chút nghĩ ngợi, lấy hết số lương thực mà trong nhà có thể đưa ra xếp gọn gàng, ngay ngắn, nhân lúc mọi người còn chưa có phản ứng thì mua thêm một đợt lương thực với giá cao, sau đó, đến trao hơn vạn cân lương thực kia cho Vinh Tín, trước mặt vị thái giám truyền chỉ trước khi hắn hồi kinh.
Theo sau hắn, còn vài đám người tốp 3 tốp 5, nhưng những người đó chỉ có thể đưa ra số lương thực có hạn, không ai có số lượng nhiều như Vương Ý.
Nửa tháng sau, kinh thành lại đưa tới thêm vài đạo thánh chỉ, người quyên góp lương thực nhiều nhất - Vương Ý, ngoài việc được ban thưởng hoàng kim và ngọc như ý giống Thiện gia, còn được nhận một ân huệ mà rất nhiều thương hộ đều mơ ước, đó chính là chấp thuận cho đời sau của Vương gia được tham gia khoa khảo.
Theo luật pháp của Tấn triều, thương hộ không được phép tham gia khoa cử, rất nhiều phú hộ cho dù vàng bạc chất cao như núi, nhưng địa vị vẫn như cũ không thể bằng người làm quan.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT