“Hiện tại có thể bảo vệ nhà mình là tốt lắm rồi, làm sao có thể kham nổi thêm nhà người khác.”
Thiện Tuấn Sơn đã hơi tỉnh táo, nghe xong lời cảm thán của lão gia tử, liền nói ngay.
Cái lý lẽ này ai cũng hiểu, nhưng nghĩ tới những bá tánh còn ngây ngốc cho rằng ở huyện thành thái bình, cùng với những lưu dân không có nhà để về kia, trong lòng người Thiện gia cũng không thể cứng cỏi nổi.
Nhưng đúng như Thiện Tuấn Sơn nói, với tình hình hiện tại, bọn họ cũng chỉ có thể tự bảo vệ lấy chính mình.
Không biết chỗ phủ châu thế nào? Thiện Tuấn Hải thở dài.
Quy mô ảnh hưởng của trận bão tuyết này đã không chỉ nằm ở huyện Bá Giang và Thanh Châu, chỉ sợ, toàn bộ tỉnh Lan Giang đều phải chịu ảnh hưởng của trận bão tuyết cùng với nạn đói đi kèm.
Theo lý mà nói, quy mô dân chạy nạn lớn như vậy, có lẽ đã sớm được truyền đến tai thiên tử, như thế nào lại chậm chạp không thấy triều đình mở kho phát lương thực, phái quân đội đưa lưu dân trở về nguyên quán chứ? Cứ dựa theo tình hình trước mắt, mọi chuyện đã không còn đơn giản chỉ là chuyện dân chạy nạn nữa rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT