Nhưng đều đã là ông nội bà nội người ta, chỉ có thể gắng gượng chịu đựng.
Thiện Tuấn Sơn cho dù tức giận đến mấy, thì cũng chỉ có thể tự an ủi chính mình, hàng ngày Lữ Tú Cúc đối xử với hắn không có gì để trách, chỉ cần không đụng tới nỗi đau của nàng, nàng cũng sẽ không đem chuyện cũ nhiều năm trước ra treo ở cửa miệng.
Trừng mắt liếc nhìn nương tử đang vô cớ gây chuyện, Thiện Tuấn Sơn cũng chỉ có thể đè nén cảm xúc bất mãn xuống đáy lòng, tập trung nướng khoai lang trên bếp lò, lỗ tai cũng tự động che chắn những lời oán giận đang tuôn ra từ miệng Lữ Tú Cúc.
"Một đám người không có lương tâm! Ta đều là vì ai hả? Ta bán lương thực, còn không phải là vì cảm thấy giá lương thực cao, muốn tích góp một chút tiền cho nhà mình sao? Muốn đủ sữa cho Đại Nữu bú, thì trước hết phải để nương của nó ăn uống thật tốt, Phúc Tông muốn đọc sách thì cũng phải liên tục chi tiền, dựa vào số tiền ít ỏi mà Thiện Tuấn Sơn ngươi kiếm được, ngươi cho rằng có thể nuôi sống cả nhà sao? Còn không phải nhờ ta mặt dày, thường xuyên về nhà cũ bóng gió xin đồ trở về sao? Hơn nữa, còn thay Thiện Tuấn Sơn ngươi tranh thủ dỗ dành lão gia và lão thái thái vui vẻ.
Bằng không, ta cũng không có cái thanh danh khôn khéo keo kiệt như vậy ở bên ngoài."
Lữ Tú Cúc vừa nói vừa ngân ngấn nước mắt: "Lúc ta bán lương thực, cũng chẳng thấy ngươi phàn nàn cái gì.
Đến bây giờ, khi mọi việc đã rồi, ngươi lại chẳng giúp được gì, Thiện Tuấn Sơn, ngươi không phải là nam nhân!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play