Những người có kinh nghiệm sống trong thôn đều biết, chuyện gà mái một ngày đẻ hai quả trứng không phải là không có, nhưng rất hiếm gặp, điều kiện tiên quyết là gà mái phải được ăn đồ tốt, mà gà mái trong nhà chỉ toàn ăn cám với đồ linh tinh, không thể nào tháng này đột nghiên gà mái lại nghiện đẻ trứng, cả đàn đều bắt đầu đẻ hai trứng được.
Tưởng bà tử nghĩ thế nào cũng thấy không hợp lí, bà luôn cảm thấy việc này chắc chắn có vấn đề.
"Cái bà già này, gà mái đẻ nhiều trứng không phải là chuyện tốt à, nhờ thế trong nhà mới có thể thu được nhiều tiền hơn đó.
Chờ nhóm gà này ấp xong rồi, trong thôn ai muốn tới bắt gà con, có thể bán cho họ một ít.
Còn lại để trong nhà nuôi, cũng để cho con dâu cả bận rộn, đỡ phải gây chuyện thị phi khắp nơi."
Thiện Thiết Căn đang định nhắm mắt ngủ, nghe vợ nói liền mở mắt ra, suy nghĩ một chút rồi nói.
Mọi việc trong nhà nhìn qua cứ tưởng Tưởng bà tử làm chủ, nhưng Thiện Thiết Căn mới chính là người quyết định, chỉ vì tính tình trầm lặng nên mới không nói năng gì.
Trên thực tế, mọi chủ kiến trong nhà vẫn là của Thiện Thiết Căn.
Mỗi khi gặp khó khăn, Tưởng bà tử đều phải hỏi ý kiến của ông.
“Lão gia, ông có dự định gì khác à?”
Tưởng bà tử cảm thấy có gì đó không đúng.
Con dâu trưởng lắm chuyện cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng chỉ cần không gây ra mâu thuẫn gì lớn, hai vợ chồng già bọn họ cũng mặc kệ.
Thế mà hôm nay lão gia nhà mình tự nhiên lại nhắc tới chuyện này.
“Phúc Đức nhà mình năm nay đã bốn tuổi, ta tính khoảng hai năm nữa, cũng cho nó đi học đường đọc sách, cho nên bây giờ phải tích góp dần dần tiền nhập học.”
Đèn sách không phải chuyện nhỏ, huống chi Thiện gia đã chu cấp cho trưởng tôn Thiện Phúc Tông, giờ lại chu cấp thêm cho một người, cho dù là Thiện gia, áp lực cũng không hề nhỏ.
Tưởng bà tử tuy yêu thương đứa cháu nhỏ này, nhưng trước nay chưa từng có ý định như vậy.
Vì vậy, khi nghe lão gia mình tự nhiên nhắc tới, không khỏi kinh ngạc, trực tiếp ngồi dậy, bước xuống thắp ngọn đèn bên cạnh giường, nghiêm túc nghe lão gia phân tích.
“Để hai thằng bé cùng đèn sách không phải là chuyện nhỏ, chúng ta đã cho Phúc Tông của đại phòng đi, bây giờ lại cho Phúc Đức của tam phòng, tới khi Phúc Tài của nhị phòng đủ tuổi, không lẽ chúng ta lại không cho?”
Tưởng bà tử biết, mấy năm nay nhị phòng đã chịu nhiều thiệt thòi, nhưng tốt xấu gì cũng có lý do danh chính ngôn thuận.
Trong nhà chu cấp cho một người đèn sách, đó là chuyện vinh quang của gia tộc.
Nhưng nếu giờ cũng cho con trai lão tam đi học, lý do này liền trở thành không hợp lí.
Bà cho dù thiên vị, cũng không tới mức bạc đãi nhà lão nhị như vậy.
“Cho chứ, đều cho đi hết.”
Hiển nhiên cái ý định này đã được chôn giấu trong lòng Thiện lão gia từ lâu, nghe Tưởng bà tử nói xong câu đó, ông không chút do dự gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, chắc chắn.
“Lão gia, ông không bị sốt đó chứ?”
Tưởng bà tử há miệng, dùng mu bàn tay đặt lên trán lão gia dò xét.
Ba người đèn sách, làm sao trong nhà có thể chu cấp được.
"Ta đã nghĩ kĩ rồi.
Lúc trước chúng ta toàn tâm toàn ý chu cấp cho lão đại, dù biết lão tam thông minh hơn hắn nhưng vẫn không thay đổi ý định.
Kết quả thì sao? Lão đại tốn nhiều tiền bạc như vậy, lại không đậu nổi tú tài."
Thiện lão gia thở dài, chuyện này khiến ông luôn cảm thấy thiệt thòi cho con trai út thông minh.
Nhưng ai bảo hắn sinh sau, nhỏ hơn con trai trưởng tận bảy tuổi, chờ hắn bộc lộ sự thông minh, con trai trưởng cũng đã đi học từ lâu, tiền cũng đã tốn.
Mà khi đó điều kiện Thiện gia cũng kém xa so với hiện tại, Thiện lão gia không có cách nào cho cả hai con trai cùng đi học.
Bởi vậy, cũng chỉ có thể nhắm mắt cho qua.
Nhưng bây giờ, Thiện lão gia đã rút kinh nghiệm, tính toán cho cả ba đứa cháu cùng đi học.
Vừa hay, mỗi phòng đều có một đứa con trai, như vậy không phòng nào hơn thua phòng nào.
Với điều kiện hiện tại của Thiện gia, nếu chi tiêu dè dặt thì cũng không phải không thể chu cấp cho ba người đèn sách.
Chưa kể, bây giờ còn chưa tới thời điểm hai đứa cháu cùng đi học, vẫn còn tận mấy năm nữa, chưa chắc trong nhà đã không tích góp được nhiều bạc.
Thiện lão gia nghĩ kĩ rồi, chỉ chu cấp cho mỗi cháu trai đến 15 tuổi, nếu mà lúc đó không thi đậu, vậy thì không đọc sách nữa, về nhà, lên cửa hàng trên huyện thành học việc, làm ở phòng thu chi, có lão đại dẫn dắt, cũng không đến nỗi nào.
Như vậy vừa giảm bớt gánh nặng cho gia đình, mà đối với bản thân đứa nhỏ cũng là chuyện tốt.
Chớ như với cái người Liễu gia kia, ba mươi tuổi vẫn chưa thành danh, tuổi đã cao, học hành lại không giỏi, lại không có bản lĩnh mưu sinh, không biết tới khi hai vợ chồng già Liễu gia qua đời, hắn sẽ sống bằng cách nào.
Thiện lão gia có thể tích góp được gia sản như vậy, đủ chứng minh ông là người nhìn xa trông rộng.
Ngay cả ba người con, tuy rằng tính cách hoàn toàn khác nhau nhưng về mặt nào đó thì cũng là người thông minh.
Như Thiện Tuấn Sơn thấy mình không có khả năng đèn sách đã kịp thời dừng lại, lão nhị Thiện Tuấn Hà luôn biết thế nào là đủ, lão tam Thiện Tuấn Hải nhìn như chỉ biết ăn chơi, thực tế trong lòng cũng có tính toán.
Tất cả những thứ này đều do hai ông bà đích thân dạy dỗ.
Nghe lão gia phân tích, trong lòng Tưởng bà tử cũng thấy do dự.
Đối với nhị tôn tử yêu thương, lão gia đề nghị cho đi đèn sách, bà dĩ nhiên rất vui mừng, nhưng cũng có chút lo lắng.
Việc nuôi ba người cùng đèn sách, tuy rằng còn rất nhiều thời gian để chuẩn bị, nhưng áp lực này, bà đã mơ hồ cảm nhận được.
“Được.”
Nghĩ tới nghĩ lui, Tưởng bà tử vẫn miễn cưỡng chấp nhận việc này, “Đến lúc gà trong nhà ấp xong, ta sẽ giữ lại 15 con gà mái với 5 con gà trống.”
Tính sức người, hơn nữa trong nhà còn có mấy con heo nái, nuôi nhiều gà vịt như vậy đã coi như cực hạn.
Cũng may trong nhà có không ít ruộng đất, đến lúc đó nếu không thể mua cám cho gà và gia súc, thì trồng nhiều rau dưa một chút, cũng có thể miễn cưỡng nuôi mấy con gà.
Bởi vì quan hệ của con trai trưởng, nên so với người bình thường lên huyện bán, trứng gà họ bán giá cao hơn một ít.
Bởi vậy, tiền trong nhà mỗi năm đều có thể tăng thêm.
Nếu như…
Tưởng bà tử mím môi, nếu như mấy con gà mái đó có thể ra sức đẻ trứng như bây giờ, thì càng tốt.
Nhớ tới chuyện này, Tưởng bà tử bỗng nhiên nhớ ra mình bị lạc đề, tối nay ý định của bà không phải là nói tới chuyện này.
“Lão gia, ông nói những chuyện này có phải đều liên quan tới Phúc Bảo nhà mình hay không?”
Tưởng bà tử nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể giải thích như vậy, nhìn xem, những chuyện này đều xảy ra sau khi cháu gái ra đời, còn nhớ tới lần đầu tiên heo nái trong nhà sinh tới 16 con heo con, bà không thể không nghĩ đây là may mắn do cháu gái mang đến.
Càng nghĩ bà càng cảm thấy mọi chuyện như vậy.
Ông bà ta không phải đã nói, có vài người sinh ra chính là mang tới may mắn, ở bên cạnh những người này, cái gì cũng có thể xảy ra.
Tưởng bà tử cảm thấy, cháu gái bảo bối của mình chính là người như vậy, mang tới may mắn cho người khác.