Giống như bây giờ, nàng úp úp mở mở nói ra chuyện này, ở trong mắt nãi nãi có lẽ sẽ cảm thấy điều nàng nói chính là sự lãng phí, phô trương, nhưng với cha nàng, hắn có thể hiểu rõ vấn đề nằm ở đâu, hiểu được đồng tiền nên chi vào chỗ nào thì thích hợp.
“Còn lần trước Ôn phu nhân tới, Phúc Bảo đem ghế tròn của mình nhường cho nàng ấy ngồi, nhưng nàng ấy ghét bỏ Phúc Bảo dơ bẩn, lấy khăn lau ghế vài lần, sau đó lại lót 1 cái khăn tay, rồi mới ngồi xuống.”
Phúc Bảo mắt đỏ hoe nói: “Mỗi ngày con đều tắm rửa sạch sẽ, không có ở dơ.”
Tiểu cô nương vừa đáng yêu vừa đáng thương, tủi thân kể chuyện khiến cho Thiện Tuấn Hải đau lòng muốn chết.
"Phúc Bảo của chúng ta là thơm nhất, là cô nương thơm nhất thiên hạ." Tô Tương không nghĩ quá nhiều, nghe con gái tủi thân, có chút oán giận những quý nhân trong thành đó.
Cái ghế tròn mà Phúc Bảo nói, là do cha chồng làm cho khi con bé tròn 3 tuổi, dùng một thân cây khô ở trên núi, mài giũa bóng loáng.
Nhiều năm qua, trên ghế có chút rạn nứt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT