Hôm nay bên ngoài gió lạnh đến thấu xương, tạo nên đợt lạnh kỉ lục khi vào đông những năm trở lại đây, Dư Vãn kéo chiếc áo phao chặt lại, đeo cả khăn choàng và mũ nhưng cô vẫn không chịu nổi.
Nhưng sau khi cô thấy được công viên Lệ Trạch trong màn tuyết trắng xóa, thì cái lạnh giá này cũng chẳng là gì. Có lẽ thành phố A những năm nay thay đổi quá nhiều, nhưng công viên Lệ Trạch vẫn như lúc ban đầu, đẹp đến nỗi khiến cô muốn khóc.
Bởi vì đang trong Tết lại đổ thêm một trận tuyết lớn như vậy, nên người ở công viên Lệ Trạch rất ít, trên đường Dư Vãn đi đến đây chỉ thấy lác đác vài cô gái nhỏ vui vẻ khi thấy cảnh tuyết rơi giống cô, còn lại đều là những nhân viên quét dọn vệ sinh.
Cô đi đến bờ hồ, nhìn phong cảnh trước mặt. Hồ ở công viên Lệ Trạch rất lớn, xung quanh còn trồng đầy những cây đào, mùa xuân hoa đào nở, màu hồng chi chít trên cành cây dường như muốn nhuộm hết nước trong hồ thành màu của mùa xuân vậy.
Mặc dù bây giờ hoa đào vẫn chưa nở, nhưng trên cành cây tuyết phủ trắng ngần, thả bóng xuống mặt hồ, giống như đang tô điểm thêm cho hồ nước một lớp băng tuyết trắng xóa.
Dư Vãn lấy điện thoại từ trong túi ra, định chụp vài tấm hình. Nhưng nhiệt độ bên ngoài quá thấp, tay cô lại quá lạnh, bấm cả nữa ngày trời điện thoại cũng không có phản ứng gì. Sau khi thử mấy lần cuối cùng cô cũng mở được camera để chụp vài tấm ảnh, Dư Vãn vừa xoay người, đã nhìn thấy một người đàn ông đang tiến đến.
Người đàn ông đeo khẩu trang và mũ cũng mặc áo phao, trên tay cũng cầm điện thoại giống cô. Dư Vãn nhìn anh vài lần, hơi trợn to mắt: “Lệ Thâm?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT