Nước mắt của Dư Vãn mất rất lâu mới dừng lại được, cho đến khi cô lấy một điếu thuốc ra ngoài ban công, mới phát hiện trời đã tối rồi.
Sân trước của Lệ Thâm vẫn yên tĩnh, ánh sáng của chiếc bật lửa trên tay Dư Vãn sáng lên trong màn đêm, rất nhanh lại dụi tắt. Đầu thuốc cháy, Dư Vãn hút một ngụm, đem mọi phiền muộn tích tụ trong lồng ngực cùng nhau phả ra.
Cô thích thuốc lá của nhãn hiệu này, là bởi vì mùi vị của nó thanh đạm tinh tế, còn mang theo mùi dâu tây, nhưng bây giờ hút vào, chỉ cảm thấy cả miệng đắng chát. Một mình cô dựa vào ban công, nhìn màn đêm thâm trầm, vẫn như cũ chỉ hút đến một nửa điếu thuốc lá, đã dập tắt đầu thuốc.
Kéo rèm cửa lên, Dư Vãn thay bộ quần áo khác, đi vào phòng tắm ngâm mình. Đi đến trước gương, cô nhìn hai mắt sưng đỏ của chính mình, không ngờ đến cô đã chừng tuổi này, còn có ngày khóc thành như vậy.
Từ trên bàn trang điểm tìm mặt nạ mắt, sau khi đứng trước gương dán lên, ngồi vào bồn tắm. Hôm nay Dư Vãn muốn ngủ sớm một chút, không muốn ngày mai phải mang theo đôi mắt hồ đào này tới công ty.
Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức đúng giờ đánh thức Dư Vãn, cô phát hiện làm người quả nhiên không thể lười biếng, một tuần không đến công ty chấm công, suýt chút nữa thì không dậy nổi.
Tàu điện ngầm giờ cao điểm buổi sáng vẫn như vậy luôn phải chen chúc, cho dù chỗ Dư Vãn ở chỉ cách công ty bốn trạm, cũng không thể không đi sớm trước một tiếng đồng hồ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play