Nhóm của Cố Diệp Du đến một quảng trường đông người trong thị trấn để biểu diễn.

Dù có khá nhiều người tụ tập đứng xem nhưng người thưởng tiền cho bọn họ lại chẳng có mấy người.

Bọn họ tổng cộng chỉ thu được hơn năm mươi tệ, chủ yếu nhờ vào tiếng tăm ảnh đế của Quý Lăng.

Nhìn số tiền trong hộp giấy, Cố Diệp Du đếm lại lần nữa, cảm thấy rất thất vọng.

Cô ta tưởng rằng buổi biểu diễn này sẽ kiếm được một khoản kha khá, ai dè chỉ có hơn năm mươi tệ.

Nếu là trước đây, cô ta thậm chí chẳng thèm nhặt lên nếu nó rơi xuống đất.

Cố Diệp Du cười khổ với ba người kia.

“Chúng ta chỉ kiếm được từng này thôi, tối nay phải ăn uống tiết kiệm rồi.”

Quý Lăng cảm giác Cố Diệp Du đang vờ vui vẻ, nhưng thực chất tâm trạng thì vô cùng sa sút.

Anh ta an ủi:

“Chúng ta kiếm được nhiêu đây đã khá lắm rồi. Diệp Du em đàn guitar rất hay, anh thấy mọi người ai cũng thích hết. Chẳng qua chỗ này chỉ là trấn nhỏ, ít người biết mình, với lại họ cũng không có thói quen thưởng tiền khi xem diễn.”

Quý Lăng cười nói tiếp:

“Lần sau chúng ta cứ cố gắng kiếm thêm chút nữa.”

Nghe vậy, tâm trạng của Cố Diệp Du đã khá hơn nhiều.

Cô ta ngẫm lại thấy cũng đúng, mục đích hôm nay không phải chỉ là kiếm tiền, mà còn để thể hiện tài năng của mình. Vì thế cô ta mỉm cười đầy hăng hái, lạc quan, còn làm động tác cổ vũ.

“Thầy Quý nói đúng, lần sau chúng ta tiếp tục cố gắng, nhất định sẽ ngày càng tốt hơn.”

Nếu không có phần trình diễn xuất sắc của Nhan Hạ trước đó, có lẽ khán giả sẽ cảm thấy buổi biễu diện của họ khá tốt.

Sâm xinh đẹp

Nhưng hiện giờ, mọi người chỉ cảm thấy biểu hiện của mấy người này thật tầm thường, chẳng trách chỉ kiếm được hơn năm mươi tệ.

Đó là người ta nể mặt Quý ảnh đế mới có...

Sau đó Cố Diệp Du đề nghị đi chợ mua đồ ăn.

Lúc mua, cô ta cố tình đưa tiền cho Quý Lăng để anh ta đứng ra mua đồ, còn bản thân thì kiếm cớ vào nhà vệ sinh.

Khi ra khỏi nhà vệ sinh, cô ta không lập tức đến trước máy quay mà ra hiệu với một nhân viên quen thuộc trong tổ chương trình.

Người nọ giảm tốc độ đi chậm lại, hai người đi cạnh nhau, họ còn cố tình kéo dài khoảng cách với những người ở phía trước.

Cố Diệp Du thì thầm hỏi:

“Phản hồi từ livestream buổi diễn chiều này của bọn tôi như thế nào?”

Cô ta nghĩ rằng khán giả chắc chắn sẽ khen ngợi cô ta đa tài đa nghệ lại chăm chỉ.

Nhân viên chỉ khéo léo trả lời:

“Cũng bình thường thôi.”

Thật ra, phản ứng không tích cực cho lắm.

Cố Diệp Du sửng sốt.

“Chỉ bình thường thôi sao?”

Người kia gật đầu đáp:

“Vâng.”

Sau đó lại lên tiếng an ủi:

“Chủ yếu do livestream bên kia quá nổi bật, khán giả đều bị họ thu hút hết. Bằng không thì phần biểu diễn bên cô cũng rất tốt.”

Cố Diệp Du trong lòng chợt chùng xuống.

“Nhóm kia nổi lắm à?”

Nhân viên không giấu diếm, kể việc Nhan Hạ biết chơi nhiều loại nhạc cụ.

“Nhan Hạ bị nghi ngờ rằng chương trình đã sắp xếp kịch bản cho cô ấy, kế đó cô ấy rất kiêu ngạo bảo ai nghi ngờ thì cứ chọn bài hát, cô ấy sẽ chơi theo yêu cầu người đó. Mấy người kia cũng chọn thật, ai dè Nhan Hạ thật sự chơi bằng các loại nhạc cụ khác nhau kia chứ.”

“Huống hồ, người ta không hề chơi cho có mà rất có trình độ và dạt dào cảm xúc. Màn trình diễn rất xuất sắc, không những xoá tan nghi ngờ còn leo lên top hot search nữa. Hơn nữa, cổ còn chơi cùng một bản nhạc guitar như cô. Do phần diễn tấu đủ loại nhạc cụ trước đó nên mọi người đều bảo Nhan Hạ chơi tốt hơn cô.”

Thật ra, vì sự thể hiện đỉnh cao trước đó nên phần chơi guitar của Cố Diệp Du không có gì nổi bật nữa.

Chẳng qua nhân viên công tác kia tinh ý nên không nói thẳng sự thật này ra.

Cố Diệp Du cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt thì tức đến mức ngất xỉu.

Gương mặt tươi cười của ả giờ hoàn toàn cứng đờ.

Nhan Hạ, Nhan Hạ, sao lại là Nhan Hạ hoài vậy.

Sao người phụ nữ này cứ bám riết ả không buông? Từ khi nào Nhan Hạ lại am hiểu nhiều loại nhạc cụ như thế?

Cô ta cũng nghĩ như mấy thằng anh choá, cho rằng Nhan Hạ cố tình giấu diếm tài năng.

Nếu ả biết Nhan Hạ biết mấy thứ này, cần gì phải mạo hiểm đi xa để chơi guitar...

Không những không được nổi bật mà còn làm nền cho Nhan Hạ.

Nhất định Nhan Hạ cố tình làm thế, đáng ghét thật.

Cố Diệp Du tức muốn hộc máu, đồng thời lại thấy hối hận, biết vậy đã ở lại làng cho rồi.

Cũng không nên hỏi nhân viên kia làm gì, sau khi biết kết quả thì cả người cô ta vô cùng bức bối.

Nhân viên chương trình thấy sắc mặt Cố Diệp Du hơi tệ, có phần thương cảm. Ai bảo cô ta xui xẻo đụng trúng Nhan Hạ chi.

“Cũng tại mấy tên anti-fan, đạo diễn bảo có thể là đám lèo lái dư luận nhằm bôi bác Nhan Hạ. Không ngờ lại thất bại, còn giúp Nhan Hạ một tay.”

Cô nhân viên liên tục an ủi:

“Thật ra buổi biểu diễn của mọi người rất tốt, chẳng qua không may gặp phải chuyện này thôi.

Cố Diệp Du nghe vậy cũng đoán được ai là người thuê đám kia.

Chắc chắn là anh hai làm.

Nhưng lần này cô ta không biết ơn Cố Diệp Quân, mà không nhịn được oán trách anh ta.

Cô ả cảm thấy Cố Diệp Quân chưa điều tra kỹ càng đã thuê nhóm tài khoản ảo đi công kích Nhan Hạ. Giờ thì hay rồi, không chỉ giúp cho Nhan Hạ mà còn hại luôn ả.

Nếu không phải bình thường Cố Diệp Quân yêu thương ả ta hơn Nhan Hạ, ả đã nghi ngờ Cố Diệp Quân cố tình làm thế.

Cố Diệp Du không còn lòng dạ nào để trò chuyện với nhân viên, cô ta gật đầu qua quýt.

“Ừm, tôi không sao.”

Thật ra, cô ta chỉ muốn về thôn tát Nhan Hạ vài cái.

Lúc này, Cố Diệp Ngọc ở đằng trước nhận ra Cố Diệp Du sa sút tinh thần đi phía sau.

Anh ta vẫy tay gọi.

“Du Du mau lại đây nào.”

Cố Diệp Du đành cố lấy lại tinh thần, nở một nụ cười miễn cưỡng bước tới.

Bình thường khi mua đồ ăn, Cố Diệp Du sẽ đưa ra nhiều gợi ý nhằm thu hút sự chú ý.

Nhưng giờ cô ta lại ỉu xìu, làm gì cũng qua loa.

Khán giả xem livestream thấy thế đều cho rằng Cố Diệp Du buồn bã vì chỉ kiếm được hơn năm mươi tệ.

edit: Máo 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play