Cô em gái này của anh ta có thực sự giỏi đến vậy sao?
Nhan Hạ nhìn ra sự nghi ngờ của anh ta, thản nhiên nói: “Tôi làm được thế nào hình như không liên quan đến anh.”
“Thay vì anh ở đây mà nghi ngờ tôi, còn không bằng nhanh chóng đi tìm việc mà làm.”
Lúc còn ở Cố gia, bất kể là bố mẹ Cố hay năm người anh trai cẩu cặn bã, họ luôn hiểu lầm về năng lực của cô. Họ nghĩ rằng cô xuất thân từ địa phương nhỏ đến thành phố, cộng thêm sự dẫn dắt của lời nói từ Cố Diệp Du, nên từ tận đáy lòng họ đã cho rằng cô không có năng lực.
Vì thế, khi nghe cô đã tìm được việc làm cho cả tuần cho đội của mình, anh năm cẩu cặn bã kia mới không tin.
Cố Diệp Ngọc lại bị chặn họng, nói: “Chuyện đó không cần em lo, tụi anh chắc chắn sẽ tìm được việc để làm.”
Nhan Hạ cười nhạt: “Ai có thời gian rảnh mà lo cho các người.”
“Em!” Cố Diệp Dụ nhận ra rằng sau khi Nhan Hạ quyết liệt rời khỏi nhà, cô ngày càng trở nên biết cách chọc tức người khác. Anh càng ngày càng không hiểu và không thể nhìn thấu cô.
Nhan Hạ không thèm để ý đến Cố Diệp Ngọc nữa, quay sang nói với ba người Thời Hi Diễn: “Chúng ta đi thôi, người làm công là linh hồn của lao động.”
Thời Hi Diễn cười nói: “Người làm công là linh hồn của lao động, khẩu hiệu này hay đấy.”
Tô Cẩm và Ân Vi Vi cũng cười đồng ý.
Bốn người vui vẻ rời khỏi sân, mỗi người trong tay cầm một chiếc mũ rơm.
Để lại đội của Cố Diệp Ngọc đứng đó, bốn người đưa mắt nhìn nhau.
Cứ nghĩ rằng hôm qua mình đã đủ chăm chỉ, chỉ là khiến cho mấy người đội Nhan Hạ phải chui vào chỗ trống, hôm nay nhất định đội bọn họ phải mạnh hơn đội đối phương. Nhưng không ngờ, người ta đã tìm được việc cho cả tuần rồi…
Qúy Lăng biết Nhan Hạ rất có năng lực, như một cây cỏ dại kiên cường, dù bị vứt ở đâu cũng có thể sống sót.
Đây cũng là một trong những điều khiến anh ta thích cô. Anh nhìn ba người còn lại và nói: “Chúng ta cũng đi tìm việc thôi.”
Mặc dù mục đích của anh khi tham gia chương trình này là để bảo vệ và nâng đỡ Cố Diệp Du trở nên nổi tiếng, nhưng đã đến đây rồi, tất nhiên không thể thua đội kia.
Ba người kia cuối cùng cũng hoàn hồn. Tống Dịch Nhàn thấy mặt trời đã lên, nhớ đến chiếc mũ rơm trong tay của bốn người kia, liền hỏi đạo diễn: “Đạo diễn Tần, mũ của chúng tôi lấy ở đâu vậy?”
Đạo diễn Tần ngạc nhiên: “Mũ nào cơ? Chúng tôi không phát mũ mà!”
Tống Diệu Hiền không hiểu mà nói: “Mọi người không phát à? Vậy cái mà bốn người đội kia cầm là gì?”
Đạo diễn Tần cuối cùng hiểu ra cô đang nói về thứ gì, bật cười: “Những chiếc mũ kia không phải là mũ do tổ đạo diễn phát đâu.”
“Những chiếc mũ rơm đó của đội Thời Hi Diễn là do Nhan Hạ cùng với Ân Vi Vi làm, chúng tôi không thể cung cấp được.”
Tống Dịch Nhàn ngạc nhiên: “Vậy sao!”
Cô chợt nhớ lại, hôm qua thấy Nhan Hạ ngồi trong sân làm gì đó, hóa ra là bện mũ rơm.
Cố Diệp Du vẫn giữ nụ cười ngọt ngào trên mặt, nhưng trong lòng lại cảm thấy khó chịu. Nhan Hạ, Nhan Hạ, sao chỗ nào cũng có người phụ nữ này. Cô ta lại thầm mắng Tống Dịch Nhàn nhiều chuyện ở trong lòng.
Cố Diệp Du tỏ ra bộ dáng đầy năng lượng: “Chúng ta cũng đi thôi, tranh thủ hôm nay cố gắng đổi được nhiều đồ ăn hơn.”
Hôm nay nhất định phải biểu hiện thật tốt, vượt qua Nhan Hạ.
Sâm xinh đẹp
Cô vừa nói, Cố Diệp Ngọc và Qúy Lăng liền gật đầu phụ họa: “Được.”
Sau đó bọn họ một trái một phải tiếng lên cùng Cố Diệp Du sóng vai bước ra khỏi cửa.
Tống Dịch Nhàn bị bỏ lại phía sau, trong lòng không thoải mái, liền nhanh chân đuổi theo ba người kia.
Một bên khác.
Nhóm người của Nhan Hạ đến nhà nông dân mà họ đã hẹn sẽ làm việc từ ngày hôm qua.
Lúc này, gia đình này đang ăn mì.
Thấy bốn người đến, họ liền vội vàng đứng dậy chào đón.
Nữ chủ nhân ngôi nhà cười hỏi: “Các cháu đã ăn sáng chưa?”
Thời Hi Diễn không có gánh nặng của thần tượng, trả lời một cách tội nghiệp: “Chúng cháu vẫn chưa ăn ạ.”
“Cô chú có thể cho chúng cháu ăn sáng cùng không? Chúng cháu nhất định sẽ làm việc thật chăm chỉ.”
Bây giờ anh ấy thật sự đã cảm thấy hơi đói.
Nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi đẹp trai làm ra vẻ tội nghiệp như vậy.
Nữ chủ nhà đột nhiên không còn cảm thấy căng thẳng như khi đối diện với máy quay nữa.
Bà ấy mỉm cười nói: “Chỉ là một bữa sáng thôi mà, không vấn đề gì.”
Sau đó, bà ấy đứng dậy định đi nấu.
Nhan Hạ nhìn mì mới ăn được vài miếng ở trên bàn rồi cười nói: “Cô à, cô dẫn chúng con vào bếp, chúng con tự nấu được mà.”
“Nếu không, một lát nữa mì của cô sẽ không còn ngon nữa.”
Nếu như dựa theo thường lệ, nữ chủ nhà sẽ không dám để khách tự vào bếp nấu nướng.
Nhưng vì trước đó trưởng thôn đã nói rằng những ngôi sao này đến để trải nghiệm cuộc sống, nên bà ấy gật đầu đồng ý: “Được thôi, vậy các cháu đi theo cô.”
Cả bốn người theo cô vào bếp, nữ chủ nhà chỉ vào bếp lò và hướng dẫn họ cách sử dụng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT