Cố Diệp Du thấy Nhan Hạ thế mà lại đối đầu trực diện với cô ta khiến trong lòng cô ta nhịn không được mà nhảy nhót vui mừng.

Nhan Hạ càng ngày càng không chịu được kích thích rồi, rất tốt!

Cô ta nhìn Nhan Hạ với vẻ mặt tổn thương mà nói: "Thật có lỗi, em không biết chị ghét bỏ điều kiện chỗ ở như thế này."

"Em còn tưởng rằng chị cũng có thể nghe theo sắp xếp của tổ chương trình, ở chung cùng mọi người tại đây."

Ý tứ này chính là ám chỉ Nhan Hạ không chịu khổ nổi, ghét bỏ nơi ở không tốt.

Cố Diệp Ngọc nhíu mày nhìn về phía Nhan Hạ nói: "Em khong muốn ở thì không muốn ở, hà tất gì phải nói những lời như vậy với Du Du."

Tâm tư đố kỵ này của Nhan Hạ cũng quá mạnh rồi, không thuận mắt Du Du nên đã sỉ nhục Du Du bất kể trường hợp nào

"Trước đó tổ chương trình đã nói qua, sẽ ghi hình tại nông thôn, nếu như em ghét bỏ điều kiện không tốt, thì không nên tới đây."

Còn vì cái danh ngạch này mà cố ý náo loạn cùng người trong nhà, hà có gì.

Nhan Hạ nhướn mày trước rồi nói với Cố Diệp Du: "Tôi lúc nào thì nói, tôi ghét bỏ điều kiển nơi ở kiểu này, không nghe theo sắp xếp của tổ tiết mục, không muốn ở đây?"

Tiếp theo lạnh mặt nhìn về phía Cố Diệp Ngọc, "Tôi chỉ là biểu đạt tâm nguyện của mình, để cho em gái anh đừng thay mặt cho tôi nữa, cái này cũng sai sao?"

"Anh muốn bảo vệ em gái, là chuyện của anh, nhưng làm ơn đừng không phân đúng sai phải trái tốt xấu mà thiên vị một bên, cố ý xuyên tạc ý tứ người khác."

"Hơn nữa lời các người nói cũng không phải thánh chỉ, nơi này cũng không phải nhà của các người, không phải ai cũng phải nuông chiều theo ý của anh em các người."

Thời Hi Diễn không chê chuyện lớn mà huýt sáo một cái, "Nói ha lắm, nơi này cũng không có ai phải nuông chiều các người."

Cố Diệp Ngọc trừng mắt nhìn Thời Hi Diễn thêm dầu vào lửa.

Lúc này mới nhìn Nhan Hạ với vẻ không vui mà hỏi: "Vậy là em có ý gì?"

Nhan Hạ chỉ chỉ vào chiếc giường bên trong, "Cái giường này chỉ có tấm ván gỗ, nhưng cái đệm và vật dụng trên giường cái gì cũng không có, phải ngủ như thế nào?"

"Anh em các người có thể chịu được cực khổ, chịu được vất vả, có thể ngủ một tuần trên chiếc giường lót ván trơ trụi như thế này."

"Nhưng tôi mặc cảm, làm không được việc ngủ ở phía trên trong một tuần."

"Cho nên tôi mới bảo em gái của anh, không cần đại biểu cho ý kiến của tôi."

"Ý kiến ban đầu của tôi, là muốn mọi người thương lượng cùng tổ đạo diễn một chút, xin bọn họ cung cấp thêm cái đệm và vật dụng trên giường."

Lời này Khiến cho Cố Diệp Ngọc và Cố Diệp Du không biết phải nói thêm cái gì mới tốt nữa.

Đặc biệt là Cố Diệp Du, bị Nhan Hạ châm chọc như thế, càng là cảm thấy mặt có chút không nhịn được giận.

Cố ta vừa rồi chỉ là muốn thể hiện mình có thể chịu được cực khổ và nghe theo sắp xếp của tổ chương trình, nhưng không có chú ý đến trên giường cái gì cũng không có, ban đêm không có cách nào ngủ.

Như thế mới để cho Nhan Hạ dựa vào sơ hở mà sỉ nhục cô ta.

Mấu chốt là cô ta còn không có cách nào phản bác, dù sao tự Nhan Hạ cũng nói ngủ không được.

Thời Hi Diễn cười nói: "Giường lót ván trụi lụi như thế này, ngủ một ngày tôi cũng chịu không được, đừng nói một tuần."

Ân Vi Vi cũng nói: "Thật có lỗi, tôi cũng làm không được."

Cái giường ván gỗ cái gì cũng không có này, làm sao ngủ một tuần được?

Hiện tại mặc dù là mùa hè, nhưng nơi này thời tiết cũng không phải là quá nóng, ban đêm nhiệt độ sẽ còn giảm.

Thế nào cũng muốn đắp chút đồ vật, mới sẽ không cảm lạnh.

Hơn nữa cứ  ngủ như vậy ở trên ván gỗ, sớm mai thức dậy toàn thân nhất định đau nhức.

Cố Diệp Du thật sự là đứng nói chuyện không đau eo.

Tô Cẩm cũng tỏ thái độ nói: "Tôi cũng làm không được."

"Vả lại ngủ mấy ngày, Cơ thể cũng chịu không được."

Ban đầu không muốn xen vào, nhưng nếu như không thương lượng cùng tổ chương trình, bị Cố Diệp Du quyết định cứ như vậy mà ngủ một tuần, ai chịu nổi.

Đây không phải là vấn đề già mồm hay không, có thể chịu khổ hay không, mà là làm không được, cũng không cần thiết như vậy.

Cố Diệp Du không nghĩ tới lời của bản thân sẽ dẫn tới bất mãn của mọi người.

Trong lòng thầm mắng Nhan Hạ một lần, đều là nữ nhân này cố ý khơi mào mọi chuyện.

Vành mắt cô ta hơi ửng đỏ đỏ, cắn cắn môi đạo: "Thật có lỗi, tôi vừa rồi không nghĩ tới  chuyện vật dụng trên giường."

Sâm xinh đẹp

Lại giải thích: "Ý của tôi là, coi như không có tủ quần áo với bàn, khách mời nam mọi người có thể ở lại, khách mời nữ chúng tôi cũng có thể ở."

"Như thế mới làm cho mọi người hiểu lầm."

Cố Diệp Du ở Cố gia là xem như thiên kim hào môn mà nuôi lớn, giường chiếu toàn bộ đều là người hầu thu dọn cùng với thay và giặt cho nên căn bản là không ý thức suy nghĩ đến những vật dụng trên giường.

(còn tiếp nữa)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play