Editor: Lập Lòe
Võ Kỳ Chính đau đầu không thôi, nghĩ thầm mình đã nói sai điều gì nữa đây!
Ông lẩm bẩm: “Tôi chỉ nói có một lần, mà bà cứ ghi hận mãi, nhắc đi nhắc lại.”
“Chỉ nói có một lần?” Trang phu nhân cười lạnh: “Mỗi lần người phụ nữ đó đến thăm tù, không phải đều tìm cách đến cảm ơn ông sao? Sau đó, ông liền trong một ngày nào đó, ở một dịp nào đó, bỗng nhiên nhắc đến một hai câu, ông quên rồi à? Ông quên nhưng tôi thì không.”
Võ Kỳ Chính vẻ mặt cầu xin: “Tôi sai rồi, tôi sẽ không đề cập tới cô ta nữa được không? Bà cần gì cứ phải đối nghịch với cô ta?”
Câu này quả thực như chọc vào tổ ong vò vẽ, Trang phu nhân tức muốn nổ tung: “Tôi đối nghịch với cô ta? Cô ta là cái thá gì, cô ta xứng sao! Tôi đã nói tôi chướng mắt người phụ nữ kia, nhưng ông lại nhiều lần nhắc tới cô ta muốn làm tôi buồn nôn, rốt cuộc ai đang đối nghịch với ai! Họ Võ kia! Ông đã thưởng thức cô ta như vậy, thì chạy đi mà sống với cô ta!”
Võ Kỳ Chính bị mắng như một con chó già, co rúm cổ lại, vẻ mặt khổ sở, không dám cãi thêm.
Trang phu nhân cười khẩy: “Tôi thật không hiểu nổi các người nghĩ cái gì. Một mặt ra vẻ công chính liêm minh làm theo luật pháp, không để hạt bụi nào lọt vào mắt, vậy mà cả đám lại nhắm mắt làm ngơ với loại người như Cung Ôn Như. Các người có xứng đáng với quốc kỳ, quốc huy sau lưng không?”
Võ Kỳ Chính sắc mặt chìm xuống, một lúc sau nói: “Đó là chuyện của hơn mười năm trước rồi, không có bằng chứng nào chứng minh Cung Ôn Như giết người. Tất cả chứng cứ đều hướng vào Cố Chính Đức. Thân nhân người chết cũng chỉ đích danh ông ta. Hơn nữa, Cố Chính Đức đã nhận tội, pháp luật chỉ nói chuyện bằng chứng.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT